“Chẳng lẽ mày không phải là chuẩn bị bước vào tông sư, mà chính là… tông sư?”
Hoang mang!
Vừa nãy, họ vốn nghĩ rằng mình có thể giải quyết Lâm Thiệu Huy này bằng hai cú đấm, nhưng họ nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, thậm chí họ còn không nhìn thấy Lâm Thiệu Huy ra tay như thế nào liền bị đánh bay trở về.
Tông sư?
Nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Bạch Văn và Bạch Võ, nhóm người Bạch Tố Y và những người khác cũng sửng sốt.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người của Lâm Thiệu Huy.
“Lâm Thiệu Huy, anh... anh thật sự là tông sư?” Bạch Tố Y chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Còn Bạch Tư Yên thì sợ đến mức suýt nữa đã đặt mông ngồi xuống đất.
“Không... không thể nào! Anh ta chỉ biết một chút võ thôi làm sao có thể là tông sư được chứ?”
“Một cường giả tông sư sẽ ẩn cư ở một nhà họ Bạch nho nhỏ, sẽ ở rễ sao? Đây không phải là một trò đùa sao?” Lúc này Bạch Tư Yên chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, cực kỳ kinh hoảng.
Cả người gần như sắp ngất đi.
Tuy nhiên!
Giờ phút này Lâm Thiệu Huy cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của mọi người xung quanh.
Cộp cộp cộp!
Anh tiến từng bước về phía Bạch Văn và Bạch Võ: “Các người có biết Bạch Tuấn Sơn là cha vợ của tôi và Thẩm Ngọc Trân là mẹ vợ của tôi không hả!”
“Muốn tát vào mặt ba mẹ tôi thì tôi sẽ tát… nát mặt của các người!”
Cái gì?
Câu nói này của Lâm Thiệu Huy vô cùng u ám.
Rơi vào tai Bạch Văn cùng Bạch Võ thì nhất thời khiến hai người lập tức rùng mình một cái.
Đặc biệt là khi bọn họ cảm nhận được mỗi một bước tiến lên của anh thì khí thế của Lâm Thiệu Huy sẽ càng lúc càng khủng bố, Bạch Văn và Bạch Võ chỉ cảm thấy da đầu tê dại một lúc: “Không ổn! Chạy đi!”
Trong lòng hai vệ sĩ sợ hãi đến cùng cực.
Gần như không chút do dự, họ từ trên mặt đất nhảy lên, có ý đồ muốn chạy trốn.
Tuy nhiên, một chuyện khiến cả hai càng thêm tuyệt vọng đã xảy ra.
“Mặt của các người còn chưa bị tôi đánh nát, các người muốn chạy đi đâu!”
Âm thanh uy nghiêm đáng sợ đến cùng với gió.
Ngay khi Bạch Văn và Bạch Võ vừa mới đứng dậy thì bóng dáng của Lâm Thiệu Huy như ma quỷ hiện ra trước mặt họ.
Hai cái tát lại lần nữa mạnh mẽ giáng xuống mặt họ.
Bốp!
Lanh lảnh và vang dội vo ông ta cùng.
Bạch Văn và Bạch Võ giống như hai con bọ, một lần nữa bay xa ba thước.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến cho da đầu mọi người tê rần xuất hiện.
Bốp bốp!
Bốp bốp!
Từng cái tát vang dội khác lần lượt vang lên!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi thấy mỗi lần Bạch Văn và Bạch Võ vừa mới đứng lên thì đều bị Lâm Thiệu Huy đánh bay ra ngoài.
Từ phòng khách đánh bay đến sân từ trong sân đánh bay đến cửa!
Thê thảm không nỡ nhìn!
Trước sự chấn động của mọi người, gò má của hai người chuẩn bị bước vào tông sư Bạch Văn và Bạch Võ từ chỗ sưng tấy đỏ lên biến thành máu me đầm đìa, cuối cùng da thịt nát ra.
Cho đến khi Lâm Thiệu Huy tát hai cái bạt tay cuối cùng xuống!
Răng rắc!
Hai tiếng xương nứt vỡ đột ngột vang lên.
Bạch Văn và Bạch Võ bị quất bay bốn năm mét, giống như hai quả bầu máu nặng nề rơi xuống đất.
“Ahhhh! Mặt tôi gãy xương rồi!”
“Thằng... nhóc, vậy mà mày dám đánh nát xương mặt của tao!”
Hai tiếng hét thảm thiết đau đớn đồng thời vang lên.
Khi Bạch Văn và Bạch Võ ngẩng đầu lên, mọi người nhìn thấy gò má của hai người đã hóp lại, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.