Nụ cười trên gương mặt xinh xắn của cô không thể che giấu được, không chỉ bởi vì cô đã trở thành tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch Kỳ, mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là cô đã nhìn thấy được sự thay đổi của Lâm Thiệu Huy.
Trong khi cả gia đình họ gặp khó khăn, Lâm Thiệu Huy có thể dũng cảm bước ra phía trước.
Lúc cô bị người ta mắng chửi, Lâm Thiệu Huy sẽ bảo vệ cô phía sau lưng mình.
Đây là một loại cảm giác an toàn mà từ trước đến nay cô chưa từng có.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đi đến trước cửa hàng Armani.
Nhưng đúng lúc này, bước chân của Lâm Thiệu Huy hơi khựng lại.
Hả?
Bạch Tố Y sững sờ, cô hỏi với vẻ mặt nghi hoặc:
"Lâm Thiệu Huy, có chuyện gì vậy?"
"Em đi vào trong đó chọn đồ giúp anh trước đi! Anh sẽ vào sau!" Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy liếc nhìn đám người đang đứng cách đó không xa một cách kín đáo, sau đó anh vừa cười vừa nói với Bạch Tố Y.
Nghe thấy Lâm Thiệu Huy nói như vậy, tuy trong lòng Bạch Tố Y cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn gật đầu:
"Được rồi! Vậy em vào đó chọn đồ giúp anh trước, anh nhớ nhanh chóng vào trong nhé!"
Sau khi nói xong, một mình Bạch Tố Y bước vào trong cửa hàng.
Mà Lâm Thiệu Huy đã tìm được một chỗ ngồi công cộng ngay bên cạnh cửa hàng, anh bèn ngồi xuống đó.
Lâm Thiệu Huy vắt chéo hai chân, một bàn tay đặt trên đùi, không ngừng gõ theo nhịp điệu.
Bụp bụp bụp!
Tuy tiếng động này rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một hàm ý khó hiểu, khiến khí thế trên người Lâm Thiệu Huy đều thay đổi hoàn toàn.
Anh chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, nhưng lại giống như một vị vua, tạo cho người khác một cảm giác oai phong khó tả.
Khí thế sâu sắc và cao quý!
Cùng lúc đó!
Trong đám người đi ngang qua bên cạnh vang lên âm thanh bàn tán xôn xao, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào của trung tâm thương mại, bọn họ không ngừng hét lên bằng giọng điệu kinh hãi:
"Trời ạ! Mau nhìn kìa, kia chính là người đứng đầu tỉnh, từng xuất hiện trên ti vi đó sao?"
"Còn cả vị đang đứng phía sau ông ta nữa, hình như đó là thiếu tướng của tỉnh Nam Lộc chúng ta!"
"Chà! Người giàu có nhất kìa! Hóa ra người kia chính là Mạc Vĩnh Đông, người giàu có nhất tỉnh chúng ta!"
"..."
Những tiếng bàn tán xôn xao không ngừng vang lên bên cạnh.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy Ngô Vinh Quang, ông chủ của trung tâm thương mại đi đầu tiên, dẫn đường cho một nhóm người phía sau đi từ lối vào của trung tâm thương mại.
Phía sau đám người Ngô Vinh Quang còn có một nhóm đàn ông trung niên mặc tây trang và đi giày da.
Người đứng đầu tỉnh, Lưu Chấn Hoàng!
Thiếu tướng quân khu tỉnh Nam Lộc, Đường Gia Quân!
Người giàu có nhất tỉnh Nam Lộc, Mạc Vĩnh Đông!
Mỗi người trong số họ đều là nhân vật cấp cao đứng đầu tỉnh Nam Lộc, vậy mà bây giờ bọn họ lại xuất hiện ở đây cùng một lúc, lập tức khiến mọi người xung quanh đều xôn xao bàn tán.
"Trời ạ! Quả thực là không thể tưởng tượng nổi, vậy mà ba ông lớn này lại xuất hiện cùng một chỗ, hơn nữa bọn họ đến thành phố Nam Giang của chúng ta để làm gì nhỉ?"
"Đúng vậy! Nhìn vẻ mặt của bọn họ thì có vẻ không phải đến đây để thị sát đâu, mà hình như đang tìm người nào đó thì phải?"
"Không thể tưởng tượng được! Không biết rốt cuộc người nào lại có thể khiến ba vị này tới tìm được nhỉ!"
Khi nhìn thấy ba vị ông lớn Lục Chấn Hoàng liên tục liếc mắt nhìn đám đông, dường như đang tìm người nào đó, tất cả khách hàng xung quanh lập tức xôn xao bàn luận, vô cùng ầm ĩ.
"Tránh đường! Mau tránh đường!"
Ngay phía trước đám đông!
Ngô Vinh Quang đi phía trước mở đường, trên đầu đổ đầy mồ hôi nhễ nhại, trên gương mặt của ông ta tràn đầy vẻ căng thẳng và lo lắng không yên.
Nỗi sợ hãi trong lòng lại càng trào dâng!
Anh Lâm!
Ông ta nghĩ đến nát óc cũng không thể nào nghĩ ra được, từ khi nào mà thành phố Nam Giang lại có một nhân vật quyền lực như vậy, khiến cả ba ông lớn đều đột nhiên từ tỉnh đến đây, quả thực là không thể tin được.
Giờ phút này, sau khi bị đám người Ngô Vinh Quang xua đuổi, tất cả khách hàng xung quanh đều lần lượt né tránh.
Bọn họ mở ra một con đường!
Nhưng khi đám người vừa đi đến gần cửa hàng Armani, thì Ngô Vinh Quang đột nhiên nhìn thấy trước mặt mình có một chàng trai trẻ đang lười biếng ngồi ở chỗ đó.
Trước sự xua đuổi của nhân viên bảo vệ, chàng trai trẻ vẫn không hề nhúc nhích.
Lúc này…
"Chết tiệt! Người này là ai? Sao lại không có mắt như vậy! Không nhìn thấy người đứng đầu tỉnh tới đây hay sao?"
Trên gương mặt của Ngô Vinh Quang tràn đầy vẻ tức giận, ông ta lập tức gạt đám nhân viên bảo vệ ra, sau đó nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy!