Hỏi ra mới biết được, người kia là con gái của chú hai tên Bạch Tuấn Sơn, cô ta đi du học nước ngoài, sắp tới sẽ trở về An Nam, hơn nữa nghe nói học rất giỏi, còn lấy được bằng tiến sĩ.
Bạch Tố Y òn nói cô ta chính là mục tiêu trước đây của cô, bởi vì chị gái làm cái gì cũng ưu tú, xuất sắc, là một người phụ nữ kiên cường!
Nửa tiếng sau, lâm Thiệu Huy cùng Bạch Tố Y đến gặp người chị trong truyền thuyết, cũng đã gần ba mươi tuổi, nhưng thời gian không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người cô ta, thậm chí còn có thêm vài phần thùy mị cùng từng trải.
Giống như một cây táo đường, khiến cho người ta liếc nhìn một cái cũng đủ hận không thể hung hắn cắn một miếng.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi cùng chiếc váy ngắn, khiến người khác vừa nhìn liền có thể cảm thấy cô ta là người thuộc tầng lớp trí thức.
Sau khi cô ta cùng Bạch Tố Y ôm nhau, giọng nói mang theo vài phần trách móc:
"Gầy!"
"Gầy mới tốt, người phụ nữ nào mà không thích gầy?"
Bạch Tố Y cười nói, sau đó kéo Lâm Thiệu Huy lại, giới thiệu anh với chị gái:
"Đây là chồng em, Lâm Thiệu Huy!"
Lâm Thiệu Huy nhìn đối phương rồi khẽ gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Mà đối phương lại nhiệt tình đưa tay ra, muốn bắt tay với Lâm Thiệu Huy, nói:
"Xin chào, tôi tên là Từ Hữu Dung, rất vui được gặp anh!"
Tuy nhiên!
vào lúc nói những lời này, ánh mắt Từ Hữu Dung hiện lên một vài tia căm hận.
Sau khi bắt tay với Lâm Thiệu Huy, cô ta liền lập tức buông tay, giống như sợ nắm lâu sẽ làm bẩn tay cô ta.
"Chúng ta tìm một chỗ ăn trưa đi, chị chết đói mất!"
Từ Hữu Dung cười nói, khôi phục lại dáng vẻ nhiệt tình như trước, không thể không nói hành động này chỉ có những chuyên gia mới làm được.
Rồi sau đó, bọn họ tới một nhà hàng.
Mà lúc Bạch Tố Y vừa đi WC, thái độ của cô ta đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Từ Hữu Dung tự châm cho mình một điếu thuốc, sau đó cao cao tại thượng nhìn Lâm Thiệu Huy, nói:
"Rời khỏi Bạch Tố Y đi!"
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức đóng băng cả trái tim người khác!
Giống như nói một câu với Lâm Thiệu Huy thôi cũng khiến cho cô ta cảm thấy ghê tởm.
Từ đầu đến cuối, đôi mắt chưa từng nhìn thẳng vào Lâm Thiệu Huy!
"Cô nói cái gì?"
Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Thiệu Huy vô cùng ngạc nhiên, còn tưởng rằng anh đã nghe nhầm, lần đầu tiên anh gặp mặt Từ Hữu Dung, tại sao Từ Hữu Dung lại có ác ý đối với anh như vậy?
Chẳng lẽ anh đã đắc tội với người phụ nữ này sao?
Từ Hữu Dung nhướng mày, vẻ mặt không giống như nói giỡn:
"Tôi nói anh rời khỏi Bạch Tố Y đi, anh không xứng với cô ấy!"
"Hơn nữa tôi cũng biết, trước kia cô ấy lấy anh là bất đắc dĩ, tương lai của cô ấy vô cùng sáng lạn, không thể để một tên rác rưởi như anh làm liên lụy được."
Từ Hữu Dung không che dấu thái độ ghét bỏ đối với Lâm Thiệu Huy.
Nghe vậy!
Lân Thiệu Huy ngẩn người, cười nói:
"Dựa vào cái gì?"
Hả?
Trong mắt Từ Hữu Dung hiện lên sự khinh thường, lạnh lùng nhìn Lâm Thiệu Huy, nói:
"Tôi ghét nhất là bị người khác quấy rầy, loại đàn ông không biết xấu hổ, anh cảm thấy cứ như vậy dây dưa với cô ấy sẽ tốt sao? Anh cảm thấy anh xứng với cô ấy sao?"
"Nếu sớm hay muộn đều phải ly hôn, vậy vì cái gì mà cứ phải kéo dài thời gian khiến cả hai không vui?"
Từ Hữu Dung có một niềm tin vững chắc rằng hôn nhân của hai người không có kết quả, tuyệt đối không thể đi đến đích.
Bởi vì quan điểm bất đồng, tuy trong thời gian ngắn có thể nhường nhịn do tình cảm mãnh liệt, nhưng càng về sau mâu thuẫn sẽ càng nhiều.
Mà đến lúc đó, Bạch Tố Y sẽ cùng Lâm Thiệu Huy ly hôn.
Mà trong lòng Từ Hữu Dung lại vô cùng xem thường Lâm Thiệu Huy vì chỉ là một đứa con rể ăn bám, anh không xứng đáng với Bạch Tố Y, một người như Bạch Tố Y xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn!
Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy lại nở một nụ cười, nói:
"Vậy nếu tôi cùng Bạch Tố Y thật sự ly hôn thì sao?"
"Cô ấy sẽ không phải buồn, tôi cũng sẽ không phải khổ sở sao?"