Một nhà hào môn khác ở Hà Nội, nhà họ Chu!
Đó là thực lực tổng hợp tồn tại không kém gì nhà họ Lâm, thậm chí trước khi nhà họ Lâm tiến vào Hà Nội, bọn họ mới là vương hầu tướng lĩnh lớn nhất.
Lịch sử của nhà họ lâu đời thậm chí có thể nói là vượt qua cả nhà họ Lâm.
Cũng đã từng là một gia tộc thống trị ở Hà Nội, cho dù bây giờ có xuống dốc, nhưng vẫn như cũ là lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, thế lực trải dài khắp nơi không thể tuỳ tiện trêu chọc.
Thậm chí!
Sau khi nhà họ Lâm rung chuyển, thì dưới tay nhà họ Lâm có rất nhiều mã tử, cũng bắt đầu chuyển sang nhà họ Chu.
Cái hàng môn đỉnh cấp này xuống dốc rất có thể là điềm báo của đống tro tàn lại cháy.
Mà cũng chính là bọn họ thì mới dám trắng trợn bắt cóc ông Dược ngay trước mặt mọi người như vậy.
“Ông Dược, chúng tôi cũng chính là khách quý của ông, xin ông đừng không biết điều như vậy, ông vẫn nên tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho thần y Lâm để anh ta đi đến đây thì tốt hơn.”
Lúc này, một người thanh niên có khí thế uy nghiêm, cười mà như không cười nhìn về phía ông Dược.
Anh ta chính là cậu cả nhà họ Chu, Chu Tiềm Long!
Hừ!
Mà ông Dược cũng lạnh lùng hừ một cái, trực tiếp nghiêng đầu đi, cũng không thèm nhìn đối phương một chút.
Hành động này của ông ấy lập tức khiến cho Chu Tiềm Long tràn đầy sát ý, khí thế cùng giọng nói vô cùng ác độc nói:
“Lão già này, ông thật sự cho rằng nhà họ Chu tôi không dám giết ông hay sao?”
Đối bọn họ mà nói thì ông Dược không phải cũng chỉ là một bác sĩ lang băm thôi sao?
Muốn giết thì đã giết, dù cho giới y dược có chút bất mãn, chẳng lẽ còn dám công khia đối nghịch với nhà họ Chu?
“Ai, Tiểu Long, anh đã nói chuyện này với các trưởng bối chưa, dù sao thì ông Dược cũng đều là bạn cũ của tôi.”
Mà đúng lúc này, một giọng già nua vang lên, sau đó một ông lão chống quải trượng từng bước một đi tới dây.
Khi nhìn thấy điều này, lúc này Chu Tiềm Long mới thâm trầm mà cười cười sau đó thối lui lại đằng sau mấy bước.
Mà ông lão kia, cũng chính là chủ nhân nhà họ Chu Chu Nguyên Triều!
Dưới dáng vẻ tuổi già sức yếu bên ngoài đó lại ẩn chứa một con rồng cực kỳ đáng sợ.
Lão già này, lại khiến cho Lâm Chí Đô phải kiêng kị năm mươi năm, thậm chí Lâm Chí Đô còn chìm đắm nói qua, chỉ cần một ngày Chu Nguyên Triều bất tử, một ngày của ông ta cũng đều không thể an tâm.
Đương nhiên, Lâm Chí Đô cũng biết chỉ cần Chu Nguyên Triều còn sống một ngày, như vậy thì nhà họ Chu sẽ vẫn như cũ có khả năng lật kèo.
Cho nên đó có thể thấy được, ông già đứng trước mặt này đáng sợ như thế nào.
Chu Nguyên Triều đi đến bên cạnh ông Dược, vẻ mặt tươi cười nói:
“Người anh em già, ông làm gì phải như vậy? Chúng tôi thật sự không có dự định muốn gây khó dễ cho ông, chỉ là chúng tôi muốn gặp một lần thần y Lâm mà thôi, ông cũng cho tôi chút mặt mũi dẫn chúng tôi đi một lần!”
Chu Nguyên Triều vẫn giữ một phần tôn trọng đối với ông Dược
Ông Dược nhìn ông ta một cái, lại cảnh giác mà hỏi:
“Ông tìm cậu ấy để làm gì?”
Ông ấy cũng biết rõ, chỉ cần là hợp tác cùng với Chu Nguyên Triều, cuối cùng cũng sẽ gặm ông ấy đến xương cốt đều không thừa, kia cũng chẳng khác gì bảo hổ lột da.
Chu Nguyên Triều tìm đến Lâm Thiệu Huy, tuyệt đối cũng không phải là chuyện gì tốt.
Chu Nguyên Triều liền mỉm cười, nói:
“Tôi cũng cảm thấy rất có hứng thú với nghiên cứu phát minh vắc xin kiểu mới của cậu ta, cho nên muốn nói chuyện chuyện hợp tác với cậu ta, chuyện này cũng có thể tạo phúc lợi cho xã hội, lại có thể có cơ hội kiếm nhiều tiền thật tốt, người anh em già sẽ không nể mặt tôi một phần chứ?”
Thì ra là như vậy!
Chu Nguyên Triều cũng coi trọng vắc xin kiểu mới kia, ông ta cũng giống với Lâm Chí Đô chỉ hiểu rõ một chút tình huống chung, cũng biết cái vắc xin này có thể kiếm nhiều tiền.
Thậm chí rất có thể, có thể khiến cho nhà họ Chu đã xuống dốc có thể quật khởi một lần nữa!
Cho nên bọn họ mới bắt cóc ông Dược, muốn thông qua mối quan hệ của ông Dược để tìm đến thần ý Lâm cực kì thần bí kia.
Nhưng ông Dược lại là nhíu mày, giọng nói lạnh như băng:
“Vậy thì mấy người đã đến chậm, thần y Lâm đã đạt được hợp tác với tập đoàn Bạch kỳ, cậu ấy chỉ sợ sẽ không tìm được đối tác mới nữa.”
Nếu là hợp tác cùng nhà họ Chu thì không phải lợi nhuận kia sẽ phân cho người ngoài sao?
Hơn nữa, còn đứng trước nguy cơ bị thôn tính bởi nhà họ Chu, thì làm sao Lâm Thiệu Huy có thể đáp ứng?
Chỉ là!
Nghe thấy vậy, Chu Nguyên Triều lại là nhe răng cười:
“Cũng chỉ là một tập đoàn Bạch Kỳ nho nhỏ, có thể cùng so sánh với nhà họ Chu tôi sao?”