Khi nghe anh nói như thấy, Dương Mộc Thủy và Dương Minh Mẫn cảm thấy da đầu tê dại. Sau đó dưới ánh mắt kinh hoàng của bọn họ, Lâm Thiệu Huy nhấc bàn chân lên, rồi giẫm mạnh vào đũng quần của Dương Minh Mẫn.
Phốc!
Âm thanh vỡ vụn.
Một tia máu đỏ tươi theo đũng quần của Dương Minh Mẫn tràn ra làm ướt quần của anh ta. Tiếng hét đột nhiên vang lên:
"A a a!"
Dương Minh Mẫn đau đớn lăn lộn, khuôn mặt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng:
"Thân dưới của tôi, không… thân dưới của tôi bị phế rồi.."
Tiếng hét khủng khiếp khiến người ta phải rùng mình.
Khi thấy cảnh tượng này, Bạch Tố Y, Dương Thiên Hà và mọi người trong tập đoàn Bạch Kỳ đều bị sốc.
Bị phế rồi sao?
Trời ạ, Lâm Thiệu Huy thật sự đã thủ tiêu thằng nhỏ của con trai Dương Mộc Thủy trước mặt ông ta.
Đây quả thực là… chọc trời mà.
Ồn ào, ầm ĩ!
Trong phút chốc, nhân viên của Bạch Kỳ mãnh liệt vây lại.
Họ nhìn Lâm Thiệu Huy như thể đang nhìn một kẻ có tội không thể tha thứ.
"Lâm Thiệu Huy, sao cậu có thể như vậy? Cậu đã phế đi cậu nhỏ của cậu chủ Dương rồi, đúng là tự mình đi tìm cái chết!"
"Đúng vậy, Lâm Thiệu Huy, ông chủ Dương đã giúp cậu dạy dỗ cậu chủ Dương rồi, sao cậu còn quá đáng như vậy? Nếu như ông chủ Dương tức giận, đừng nói là cậu xong đời, ngay cả tập đoàn Bạch Kỳ của chúng tôi cũng khó trụ vững được!"
"Quá đáng! Lâm Thiệu Huy, cậu thật là quá đáng!"
"..."
Hoảng loạn!
Lúc này, dù là những nhân viên nòng cốt của tập đoàn hay những nhân viên bình thường, tất cả đều hoảng sợ.
Họ sợ rằng cú đá của Lâm Thiệu Huy sẽ khiến Dương Mộc Thủy tức giận, sau đó tai họa sẽ ập lên đầu tập đoàn Bạch Kỳ.
Không chỉ bọn họ, ngay cả khuôn mặt của Bạch Tố Y cũng tái đi vì sợ hãi, cô cũng tức giận định mắng Lâm Thiệu Huy.
Nhưng ngay vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lâm Thiệu Huy đột nhiên vang lên:
"Im miệng!"
Bùm!
Một luồng khí lạnh đáng sợ xuất hiện từ trên người Lâm Thiệu Huy, bao phủ lấy mọi người.
Lúc này, giọng nói của mọi người đột nhiên dừng lại, bọn họ chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, cả người lạnh như băng.
Nhưng việc này còn chưa xong, mọi người liền nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thiệu Huy quét qua mặt của tất cả mọi người với một áp lực đe dọa:
"Các người bớt ở chỗ này mà giả nhân giả nghĩa đi!"
"Nếu tôi đến muộn một bước, chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Nếu Bạch Tố Y bị tên đó sỉ nhục, chuyện gì sẽ xảy ra?"
Ồn ào!
Ngay khi những lời này nói ra, trong nháy mắt mọi người đều bừng tỉnh.
Đúng rồi!
Dương Minh Mẫn muốn cưỡng hiếp Bạch Tố Y, là một người đàn ông Lâm Thiệu Huy làm sao bỏ qua được.
Không chỉ thế!
Mọi người nhìn thấy vào lúc này, ánh mắt của Lâm Thiệu Huy chuyển sang nhìn chằm chằm vào cha con nhà họ Dương, Lâm Thiệu Huy nói:
"Tôi đã nói rồi, không ai được phép làm tổn thương vợ tôi!"
"Dương Minh Mẫn dám, vậy thì tôi sẽ phế đi hắn ta!"
"Tập đoàn Trọng Thời dám, tôi sẽ diệt nó!"
Ồn ào!
Lời vừa nói ra đã lọt vào tai toàn bộ nhân viên tập đoàn Bạch Kỳ đứng ở
xung quanh, lập tức khiến tất cả mọi người đều ồn ào huyên náo.
'Tên này đúng là không biết xấu hổ, dám dọa phá nát Trọng Thời sao?'
'Thần kinh!'
'Tên nhãi này hoàn toàn điên rồ rồi.'
Ai cũng cho rằng Lâm Thiệu Huy đang khoe khoang và tự mình tìm đến cái chết.
Chẳng qua là bọn họ lại không phát hiện ra.
Khi nghe thấy chữ "diệt nó", nước da của Dương Mộc Thủy tái nhợt như tờ giấy, cả người run rẩy kịch liệt, suýt nữa ngã xuống đất vì sợ hãi.
Nếu như nói, lúc trước ông ta bởi vì Lâm Thiệu Huy giẫm lên thân dưới của con trai nên lộ ra vẻ tức giận không cam lòng.
Nhưng bây giờ khi đã tỉnh ngộ, trong lòng ông ta chỉ có một tia sợ hãi cùng hoảng sợ.
Ông ta biết rằng chỉ cần một câu nói của của ông chủ tập đoàn Minh Long, Lâm Thiệu Huy, thì tập đoàn Trọng Thời của ông ta chắc chắn sẽ phá sản.
Lúc mọi người xung quanh đang chỉ trích, buộc tội Lâm Thiệu Huy mở miệng nói lời bậy bạ gây nên tai họa, mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện ra Dương Mộc Thủy không những không có một chút xấu hổ, mà còn kinh hãi nhìn Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y. Sau đó ông ta cúi đầu một lần nữa:
"Tôi, Dương… Dương Mộc Thủy đã không dạy bảo con trai của mình cho tốt, xin lỗi ngài Lâm và bà Lâm!"
"Tôi đến đây, để xin lỗi hai vị, và cảm ơn ngài Lâm đã dạy dỗ thằng con hư của tôi!"
"Không làm phiền hai vị nữa, chuyện này… chuyện này, tạm biệt!"
Xong rồi sao?
Dương Mộc Thủy giống như một con thỏ bị giật mình sợ hãi, nhanh chóng sai bảo cấp dưới, nâng con trai lên rồi lên xe chạy mất.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, đoàn xe ô tô hoảng loạn bỏ đi.