Lời nói của Lâm Thiệu Huy lộ ra sự lạnh lẽo tột cùng, tựa như một ông vua ngồi ở trên cao nắm trong tay tính mạng của chúng sinh.
Ngay lập tức, sắc mặt của Từ Bạch Đình và Từ Hoài Nhân trở nên trắng bệch.
Trong mắt bọn họ lộ rõ vẻ sợ sệt.
Lúc này họ cũng đã sợ đến mức muốn tè ra quần.
Ông ta cảm nhận được, Tướng Huy... Đã nổi giận rồi.
Mà người đàn ông này nổi giận ngút trời thôi cũng đủ để cho toàn bộ Thành phố Nam Giang, thậm chí là toàn bộ Nam Lộc rơi vào hỗn loạn.
Nhưng câu nói của Lâm Thiệu Huy lại chỉ như chuyện cười đối với bọn người Lý Thanh Như và Phương Lạc Nam.
Bọn họ lập tức thể hiện ra vẻ mặt như đang nhìn một tên điên, nhao nhao nhìn Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt khinh bỉ.
Còn Vạn Trọng Vinh thì cười ha ha: “Thằng nhãi này điên rồi à? Bảo bọn tôi quỳ xuống, cậu xứng à?”
“Một đồ bỏ đi tới ở rể mà ra vẻ quá nhỉ? Hay là bây giờ cậu quỳ xuống, chúng tôi sẽ suy nghĩ, cho cậu chết toàn thây được không?”
Lâm Thiệu Huy lắc đầu: “Xem ra các người không muốn nắm lấy cơ hội này.”
Lâm Thiệu Huy cũng không giận mà chỉ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về đám người Vạn Trọng Vinh...
Dần dần tăng thêm sát ý.
Mà lời nói của anh lại làm cho mọi người ở đây cảm thấy khinh thường hơn.
Đám người không ngừng lắc đầu. Bọn họ thật sự không biết tên bỏ đi này kiếm sự dũng cảm ở đâu ra, mà tưởng rằng mình ghê gớm lắm.
Đây chính là cái gọi là nghé con mới đẻ không sợ cọp à?
Sợ rằng tên bỏ đi này căn bản cũng không hề biết quyền thế của nhà họ Từ kinh khủng đến mức độ nào.
“Mẹ nó. Cậu muốn chế à?”
Vạn Trọng Vinh hoàn toàn nổi giận, một tên ở rể nhỏ bé cũng dám uy hiếp giám đốc như ông ta?
Thật là đáng chết.
“Bảo vệ. Đầu tiên đánh tên này tàn phế cho tôi. Quỳ xuống nhận tội mau, tôi muốn cậu quỳ xuống nhận sai ngay lập tức.”
Vạn Trọng Vinh giận dữ hét, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc.
“Bộp.”
Lúc này, một đám bảo vệ muốn tiến lên định đánh Lâm Thiệu Huy.
Nhưng ngay vào lúc này lại xảy ra một chuyện rất đáng sợ.
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy ném ra một tấm thẻ với vẻ mặt bình tĩnh và thản nhiên: “Bây giờ tôi đã đủ tư cách chưa?”
Hả?
Trong lòng tất cả mọi người lập tức sinh nghi, không biết câu này của Lâm Thiệu Huy rốt cuộc có ý gì.
Mà đúng vào lúc này...
“Chuyện này... Không thể nào.”
Một tiếng kêu cực kì sợ hãi thảm thiết vang lên trong nháy mắt.
Đám người cùng nhau kinh ngạc nhìn sang, nhìn thấy người kêu thảm thiết lại là Vạn Trọng Vinh.
Lúc này mặt mũi ông ta như một đống tro tàn, hoàn toàn trở nên méo mó vì sợ hãi, mắt nhìn chằm chằm tấm thẻ trên mặt đất.
“Giám đốc, ông sao thế? Không phải chỉ là một tấm thẻ thôi à? Có gì ghê gớm đâu?”
Lý Thanh Như thờ ơ nói, nhưng trong lòng thì có chút xem thường, chỉ một tấm thẻ thôi mà đã làm cho Vạn Trọng Vinh sợ rồi à?
“Ngậm miệng lại.”
Nhưng không ngờ Vạn Trọng Vinh lại tát cô ta một cái, mạnh đến nỗi làm cho Lý Thanh Như ngã xuống mặt đất.
Lúc này trông Vạn Trọng Vinh giống như gặp phải ma, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi tột cùng: “Cái thứ ngu dốt như cô, cô có biết đây là thẻ gì không? Đây là thẻ thanh toán đặc biệt của ngân hàng Huy Hoàng.”
“Chỉ có khách VIP cấp cao của Tập đoàn Huy Hoàng mới có tư cách sở hữu, số lượng chỉ có một ngàn tấm.”
“Thậm chí còn quý giá hơn thẻ đen của Từ Hoài Nhân trăm lần. Chỉ có giám đốc ngân hàng Huy Hoàng mới có tư cách tiếp đãi.”
“Ầm.”
Trong nháy mắt nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê rần, từng người một trợn mắt há hốc mồm, không thể tin vào tai của mình.
Chỉ có giám đốc ngân hàng Huy Hoàng mới có tư cách tiếp đãi?
Đây chẳng phải là nói ngay cả giám đốc chi nhánh Vạn Trọng Vinh cũng không tư cách tiếp đãi?
Ngân hàng Huy Hoàng tại Việt Nam chỉ có mười hai ngân hàng chi nhánh, mỗi một giám đốc ngân hàng như vậy có quyền thế ngập trời, làm chúa tể một phương trong tập đoàn Huy Hoàng.
Mà vẫn chưa đủ tư cách để tiếp đãi tên ở rể đồ bỏ đi trước mặt bọn họ?
Bầu không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt.
Tất cả mọi người kinh hãi muốn chết, đều dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy giống như là gặp phải ma quỷ.