“Một cốc công ty nhỏ đến từ thâm sơn cùng cốc làm sao có thể so sánh vưới sự nghiệp vĩ đại của nhà họ Chu, ông cũng chỉ cần tìm thần ý Lâm đến dây, tôi tin tưởng cậu ta sẽ biết nên hợp tác cùng với ai.”
Hai cha con Chu Nguyên Triều cùng Chu Tiềm Long đều rất tự tin, thần y Lâm tuyệt đối sẽ không từ chối hợp tác cùng một đối tác mạnh mẽ như bọn họ. Không, phải nói là cậu ta cũng không dám cự tuyệt!
Mà Chu Nguyên Triều cũng kiêu ngạo cười một tiếng, nói:
“Cũng chỉ là một cái công ty nhỏ mà thôi, đến lúc đó tôi trực tiếp đá ra đến lúc đó chẳng lẽ bọn họ còn dám từ chối sao?”
Thái độ của hai cha con Chu Nguyên Triều làm cho ông Dược nhướng mày.
Cái cha con này quả nhiên vẫn có dã tâm bừng bừng như trước đây, bằng không hai cha con này cũng sẽ không bị người bên ngoài gọi là hổ lang chi sư.
Hai người, được gọi là hổ lang chi sư, bố chính là hổ, còn con trai chĩnh là sói, cũng thấy rõ được độ hung ác điên cuồng cùng tham lam.
Đây là bọn họ muốn chiếm vắc xin của thần y Lâm làm của riêng!
Bởi vậy ông Dược tự nhiên cũng không có khả năng giúp đỡ bọn họ, lập tức lạnh mặt nói:
“Mặc kệ các người muốn làm cái gì, thần y Lâm cũng sẽ không từ bỏ hợp tác tập đoàn Bạch Kỳ, các người nên dẹp ý niệm này đi?”
“Hả?”
Chu Nguyên Triều cùng Chu Tiềm Long liếc nhau một cái, trong mắt đã lập tức trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Lập tức, Chu Tiềm Long đã nghiêm nghị nói:
“Vậy chúng tôi sẽ trực tiếp chiếm đoạt hoàn toàn tập đoàn Bạch kỳ, hoặc là trực tiếp khiến cho bọn họ đóng cửa lại, vậy thì chuyện này thần y Lâm cũng chỉ có thể hợp tác với chúng tôi?”
Trong lời nói này lộ ra sự uy hiếp mạnh mẽ!
Sắc mặt của ông Dược lập tức trở nên âm trầm, so với trong tưởng tượng của ông ấy thì đối phương còn muốn vô sỉ hơn, bọn họ đều là muốn dùng loại phương thức hèn hạ này để đến thay tập đoàn Bạch Kỳ hợp tác với thần y Lâm.
Mà ông ấy cũng biết, hai cha con nhà Chu Nguyên Triều thật sự có thể làm ra loại chuyện như thế này.
Nhìn thấy ông Dược không nói lời nào, Chu Nguyên Triều cũng đã mất kiên nhẫn, bên trong lời nói kia đã lộ ra một vòng uy hiếp:
“Nói như vậy, người anh em gìa không có ý định muốn giúp tôi sao?”
Ông Dược lạnh lùng hừ một cái, nói:
“Tôi sẽ không giúp đỡ nhà các người, ông cũng đừng nghĩ đến chuyện này, hơn nữa tôi khuyên ông tốt nhất nên để cho tôi rời đi, nếu không tôi cũng khó bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì!”
Nếu như thàn y Lâm chỉ là một cái bác sĩ nho nhỏ đây cũng là tính toán, nhưng vấn đề là bối cảnh của Lâm Thiệu Huy đã vượt xa tưởng tượng của hai cha con nhà Chu Nguyên Triều.
Dưới loại tình huống này, bọn họ muốn thâu tóm Lâm Thiệu Huy cũng không khác gì người si nói mộng.
Tuyệt đối không có khả năng!
Cái người yêu nghiệt kia cứ như mặt trời ban trưa nhà họ Lâm đều ăn không vô, thì chỉ một nhà họ Chu đã xuống dốc dựa vào cái gì?
Cho ông ấy cũng không cần thể diện!
Mắt của Chu Tiềm Long lập tức mắt lộ ra sự tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào ông Dược, bộ dạng đằng đằng sát khí nói:
“Ba, ba nói nhảm với ông già bất tử này làm cái gì, nếu như ông ta đã không nguyện ý hỗ trợ, thì giữ lại ông ta cũng vô ích!”
“Giết chết ông ta đi!”
Nghe thấy vậy!
Chu Nguyên Triều cũng bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn ông Dược:
“Người anh em già này, tôi thật sự cũng không nghĩ sẽ đến bước này, làm sao ông cứ phải ép buộc tôi như vậy?”
Chỉ là!
Ông Dược lại cười nhạo một tiếng, thái độ khinh miệt nói:
“Các người muốn giết thì cứ giết, làm gì phải nói nhảm, nếu như tôi nhăn chau mày một cái, tôi sẽ theo họ mấy người!”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết này của Ông Dược, lập tức khiến cho Chu Nguyên Triều cùng Chu Tiềm Long trở nên âm u.
Lão già này cũng không chỉ là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ông ấy quả thực rất khó chơi.
Vì một thần y Lâm mà ông ấy thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không cần?
“Người anh em già, ông tội gì khổ như thế chứ? Chúng tôi chỉ muốn hợp tác cùng với thần y Lâm, cũng không phải muốn giết chết cậu ta, vì sao ông lại phải kiên quyết như thế?”
Chu Nguyên Triều tận tình nói, trên mặt viết đầy chân thành.
Ha ha ha!
Thế nhưng mà nghe thấy ông ta nói như vậy ông Dược lại cười như điên, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Nguyên Triều:
“Bởi vì tôi hiểu rất rõ ông, Chu Nguyên Triều!”
“Ông cũng không phải quan tâm đến người bên, ông cũng không quan tâm đến thầy thuốc, mà ông chỉ quan tâm đến tiền mà thôi!”
“Thần y Lâm chính là người trẻ tuổi mà tôi ký thác kỳ vọng, mà ông cũng chỉ muốn biến cậu ấy thành công cụ để ông vơ vét của cải thôi, ông đừng có si tâm vọng tưởng!”
“Hử?”
Ngay lập tức trong mắt Chu Nguyên Triều lóe ra sát khí bừng bừng!
Trong thời điểm này, ông ta đã hoàn toàn bị chọc giận!