“Ai tới cứu anh hùng dân tộc của tôi đi, quân đội An Nam đang ở đâu vậy!”
“Vì sao chỉ có một mình anh ấy chiến đấu anh dũng, những đại tướng khác đâu rồi?”
“Tại sao có thể như vậy, tại sao lại trơ mắt nhìn anh ấy chết?”
‘Bang bang bang!’
Nhưng mà. Không đợi bọn họ nghĩ nhiều, khoảnh khắc tuyệt vọng đã đến rồi, vô số miệng súng đồng loạt phóng ra, trong nháy mắt lửa đạn vô tận đã nuốt chửng Lâm Thiệu Huy.
“Không!”
“Vương!”
“Đại tướng!”
Từng tiếng gào thét đau thương căm giận, điên cuồng vang vọng, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ đau đớn.
Mà lúc này, ở trước TV, sau khi Bạch Tố Y nhìn thấy một màn này, thì hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Đại cục đã định!
Tướng huy An Nam, chết trận!
Mà sau khi Lâm Thiệu Huy bị lửa đạn nã pháo không bao lâu, quân đoàn Long Hổ, Bắc Cảnh Quân, hai quân đoàn lớn khác, lúc này mới khoan thai đến chậm.
Nhưng, lúc này người dân cả nước lại không cảm thấy vui mừng, ngược lại cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Vì sao bây giờ mới đến?
Người cũng đã chết rồi, bây giờ đến còn có tác dụng gì?
Mà ngay trong lúc hỗn loạn, một người đàn ông đánh cá lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này, đi đến trước mặt một khối thi thể bị cháy.
“Thằng nhóc, tôi không nói anh có thể chết!”
Nói xong, ông ta ôm lấy thi thể của Lâm Thiệu Huy, chậm rãi đi về nơi xa, không bao lâu thì biến mất trong một mảnh khói bụi.
Ông ta là người mười mấy năm trước, mang đi Lâm Thiệu Huy!
Thầy dạy của Lâm Thiệu Huy, một ông già có lai lịch thần bí!
Mấy ngày sau, trần ai lạc định.
Tin tức lần lượt phát ra, tất cả thế lực cầm đầu Thánh Đường đều bị bốn quân đoàn lớn tiêu diệt, Benjamin bị đưa ra tòa án quân sự, sau ít hôm tiến hành xử bắn.
Hạ Lan Tuyên và Hứa Long Quán hai đại tướng vì chống lại mệnh lệnh, bị tước quân hàm, nhốt vào nhà tù, ở tù chung thân.
Còn Tướng Huy chết trên chiến trường, được an táng theo nghi lễ quốc tang, nhân dân cả nước đau buồn!
……
Nhiều năm sau, trong căn biệt thự ở một thành phố nào đó của An Nam, một nhà già trẻ đang ngồi trước TV xem tin tức.
“Năm nay lại là ngày giỗ của Tướng Huy, ngay này năm năm trước, Tướng Huy vì bảo vệ quốc gia, lấy thân hy sinh cho tổ quốc, sự tích anh hùng của anh ấy được lưu danh muôn đời, không ngừng lưu truyền!
“Ba, sau này con Lâm Hạo Thiên cũng muốn làm Tướng Huy đại anh hùng như vậy!”
Một bé trai năm tuổi hào hứng bừng bừng nói.
“Anh á? Bây giờ anh vẫn còn tiểu ra quần đấy!”
Ở bên cạnh, cô bé con đả kích nói.
“Lâm Sở Yên, em nói ai tiểu ra quần?”
“Nói anh nói anh, lêu lêu lêu, không biết xấu hổ!”
Ai có thể nghĩ đến, Bạch Tố Y lại sinh được long phượng thai.
Mà người đàn ông trước mắt khuôn mặt so với năm năm trước, càng thêm vẻ thành thục và kiên nghị, lúc này đang mỉm cười nhìn hai đứa trẻ của mình không chớp mắt.
“Đừng nháo, bằng không mẹ sẽ tức giận đấy! Lát nữa ăn cơm xong, ba đưa hai con đi công viên giải trí!”
Yeah!
“Ba tốt nhất!”
Mà lúc này!
Bạch Tố Y đã nấu cơm xong rồi, vẻ mặt dịu dàng nhìn ông chồng và đứa nhỏ của mình, còn Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cũng vẻ mặt hòa ái hỏi han bọn họ.
Ngày nay!
Thế giới này đã không còn Tướng Huy, cũng không có vua của Huyết Ngục! Có, chỉ là con rể ở rể của nhà họ Bạch, Lâm Thiệu Huy!
Mà ở nơi này, không ai biết bọn họ, cũng sẽ không có ai tới quấy rầy bọn họ nữa.
Cả thế giới đều cho rằng Lâm Thiệu Huy đã chết rồi!
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đưa hai đứa trẻ đi dạo, vợ chồng dựa sát vào nhau, trong mắt đầy dịu dàng nhìn một đôi bé trai bé gái hoạt bát.
Đây là sự ấm áp bọn họ chưa từng trải qua!
Mà lúc này!
Một đôi mẹ và con gái đi ngang qua bọn họ, cô con gái lại nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, sau đó nói với mẹ của mình: “Mẹ, mẹ nhìn xem, anh ấy chính là người anh hùng kia!”