Nhưng Lâm Thiệu Huy không buồn để ý tới những khuôn mặt ngạc nhiên đó, ánh nhìn của anh hiện lên vẻ lạnh lùng:
“Nghe lệnh!”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng khi người bác sĩ đang tiến hành cấp cứu nghe thấy lại giống như sét đánh ngang tai.
Thậm chí chúng còn khiến bác sĩ cấp cứu ngay lâp tức trở nên mơ màng.
Cả người giống như bị thôi miên vậy, trở nên đờ đẫn rồi quỳ xuống, nghe theo sai khiến của Lâm Thiệu Huy, năm ngón tay vươn ra ấn vào động mạch chủ của Thẩm Ngọc Trân.
Nhìn thấy cảnh này.
Mọi người xung quanh mắt chữ o mồm chữ a.
Họ không thể ngờ, lúc nãy người bác sĩ cấp cứu này vẫn còn phản đối vậy mà trong nháy mắt lại nghe lời của Lâm Thiệu Huy.
“Dịch sang trái 10cm.”
Lâm Thiệu Huy lúc này dường như chẳng buồn quan tâm mọi người xung quanh nữa, mà dồn sự tập trung lên cái chân bị gãy của Thẩm Ngọc Trân.
Nghe anh nói, người bác sĩ như một con rối bị điều khiển, dịch tay sang trái 10cm.
“Ngón cái, ngón trỏ, lên một xuống ba.”
“Dịch ngón áp út về phía bên trái, ấn ngón út.”
“...”
Lúc này, ánh mắt mọi người trở nên căng thẳng lắng nghe từng câu của anh.
Đến giờ vẫn chưa dừng.
Anh vừa điều khiển bác sĩ dùng năm ngón tay ấn mạch, vừa đeo găng tay y tế lên, ghép lại cái chân của Thẩm Ngọc Trân.
“Cách, cách, cách!”
Lúc này, Mọi người xung quanh gần như đều nghe thấy tiếng nối các khớp xương bị vỡ.
Từng cái từng cái một.
Anh ghép liền một mạch.
Thời gian nối xương và ấn động mạch chầm chậm trôi đi. Mười giây.
Hai mươi giây.
Thời gian dần trôi, hai cha con Bạch Tố Y ở bên cạnh theo dõi cũng cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Họ muốn ngăn cản anh nhưng hiện tại ván đã đóng thuyền, có ngăn cũng không kịp.
“Nhất định phải thành công! Lâm Thiệu Huy, anh có thể làm được...”
Hai bàn tay của Bạch Tố Y siết chặt, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Nhìn ánh mắt của Lâm Thiệu Huy, ánh mắt tràn ngập sự cầu xin và hy vọng.
“Lách cách!”
“Lách cách!”
Trong lúc mọi người đang theo dõi trong căng thẳng.
“Răng rắc!”
Sau khi nghe thấy tiếng răng rắc, mọi người nhìn thấy toàn thân Thẩm Ngọc Trân đau đớn run rẩy, thốt lên một tiếng.
“Mẹ!”
Bạch Tố Y Và Bạch Tuấn Sơn bị dọa giật mình, định tới ngăn cản Lâm Thiệu Huy.
Mà ngay lúc này.
“Phù...”
Bọn họ nhìn thấy, Lâm Thiệu Huy thở phào đứng lên.
“Thành công rồi.”
Lâm Thiệu Huy lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn Bạch Tố Y cười nói.
Cái gì!
Thành công rồi sao?
Mọi người ngẩn ra, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng nắn xương và tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Ngọc Trân.
Vậy mà... đã thành công rồi sao?
“Lâm Thiệu Huy... anh, anh chắc chắn chứ?”
Trên khuôn mặt của Bạch Tố y tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Mặc dù trước đây cô cũng cầu mong Lâm Thiệu Huy thành công nhưng thật ra trong thâm tâm vẫn không hề tin tưởng.
Có lẽ do cô không biết rõ y thuật của Lâm Thiệu Huy chăng?
Chưa nói đến một thủ thuật phức tạp như nối xương.
Thật sự rất xa vời.
Nhìn thấy những anh mắt nửa tin nửa ngờ xung quanh mình, Lâm Thiệu Huy cười nhẹ, đánh một cái vang dội vào người của bác sĩ cấp cứu.
“Bốp.”
Anh ta xoay người.
Lúc này mọi người nhìn thấy, người bác sĩ giật mình tỉnh lại, mang vẻ mặt đờ đẫn hoang mang:
“Vừa... vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Cái gì!
Mọi người ngẩn ra.
Lúc này họ mới phát hiện, người bác sĩ như thể đã quên hết những chuyện đã xảy ra, dường như những động tác của ông ta vừa rồi do Lâm Thiệu Huy thôi miên rồi sai khiến.
Chuyện này khiến mọi người khiếp sợ.
Nhưng mà, mọi người còn chưa kịp nhắc nhở thì đã nghe thấy tiếng người bác sĩ này kinh ngạc thét lên”
“Không... không thể nào.”
“Đoạn chân bị gãy... nối liền rồi?”