Bạch Tố Y bỗng sợ ngây người, bởi cô đột nhiên nhìn thấy những bàn mà Kim Thừa Ân đặt trước đã ngồi kín người.
Mà những người này thế nhưng chính là bạn học đại học của cô!
"Cậu chủ Kim, cậu rốt cuộc cũng đến rồi? Chỉ đợi cậu đến thanh toán hóa đơn thôi đó? Bạch Tố Y, cậu cũng đến hả?"
Một nhóm bạn cùng lớp tiến lên chào đón, và một người trong số họ nghiền ngẫm nói:
"Đôi kim đồng ngọc nữ các cậu lại đi đến cùng nhau à?"
Bạch Tố Y vừa muốn phản bác lại, thế nhưng Kim Thừa Ân đã ha ha cười nói:
"Làm sao, không được hả? "
"Đương nhiên là có thể, hai người các cậu khi còn học đại học đã là trời đất tạo thành một đôi. Theo lý thường hẳn là nên kết duyên vợ chồng rồi. Khi nào thì mới có thể mời bọn tớ đi uống rượu mừng đây? ”
Bạch Tố Y nhất thời cau mày, cô rất bất mãn trong lòng với việc Kim Thừa Ân nói hưu nói vượn khi chưa được sự cho phép của cô.
“Kim đồng ngọc nữ gì chứ, Bạch Tố Y người ta đã sớm tìm được một tiểu bạch kiểm rồi!”
Sau đó, một giọng nói mang theo vẻ cay nghiệt cất lên, một người phụ nữ bước ra nhếch môi cười châm chọc.
Lưu Bích Cần cũng là bạn học thời đại học với Bạch Tố Y, hơn nữa còn là người theo đuổi Kim Thừa Ân, nhưng sau đó Kim Thừa Ân đã chọn Bạch Tố Y.
Vì vậy, có thể tưởng tượng cô ấy đối với Bạch Tố Y không mấy thân thiện, cho nên chỉ vừa gặp mặt đã bắt đầu vạch ra khuyết điểm.
“Bạch Tố Y, chồng cô không phải là Kim Thừa Ân sao?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn Bạch Tố Y, dù sao thì hai người họ lúc ở đại học cũng rất xứng đôi.
Đó là sự tồn tại mà mọi người đều rất ngưỡng mộ, bọn họ đều cho rằng Bạch Tố Y và Kim Thừa Ân sẽ đi đến cuối cùng.
Lưu Bích Cần nhất thời nhếch mép cười khẩy nói:
"Làm sao cậu ta có thể có mệnh tốt thế được, tôi nghe nói rằng chồng cậu là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, ở nhà ăn không ngồi rồi làm ông lớn nhỉ!"
"Bởi vì chuyện này mà nhà họ Bạch cũng mang Bạch Tố Y đuổi ra khỏi nhà, không thể không nói anh mắt của Bạch Tố Y cậu thật sự rất độc đáo đấy, Kim Thừa Ân cao phú soái thì bày đặt không cần, đi kết hôn với một tiểu bạch kiểm?"
Vừa nghe vậy, mọi người đều nhìn Bạch Tố Y bằng vẻ mặt kỳ quái, Bạch Tố Y lại tìm về một tiểu bạch kiểm?
Còn vì tên tra nam này mà bị nhà họ Bạch đuổi ra khỏi nhà?
Đây có phải là não bị úng nước rồi không?
Ngay lập tức, tất cả các bạn cùng lớp đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường và kỳ quái.
Lúc này, Kim Thừa Ân giả vờ quát lớn một câu:
"Lưu Bích Cần, nếu cô lại nói hươu nói vượn thì cút ra ngoài cho tôi, lúc trước là tôi tự rời đi trước, không liên quan gì tới Bạch Tố Y cả!"
Lời này vừa nói ra!
Mọi người nhất thời nhất trí khen ngợi!
“Đều đã qua nhiều năm như vậy, Thừa Ân vẫn là một người lịch thiệp như thế!”
“Chủ tịch hội sinh viên có khác, lời nói và hành vi càng ngày càng khác rồi.”
“Còn không phải thế sao, tôi nghe nói người ta bây giờ dưới tên có hơn chục cái công ty đó, trẻ tuổi như vậy trở thành chủ tịch hội đồng quản trị rồi!”
"Ha ha, tôi thấy có người nào đó, chỉ sợ là đã hối hận xanh cả ruột rồi!"
Mọi người sôi nổi lấy lòng Kim Thừa Ân, nhưng họ cũng không quên hung hăng giẫm lên Bạch Tố Y.
Tuy nhiên, kẻ xấu xa nhất vẫn chính là Lưu Bích Cần!
"Bạch Tố Y, cô là người đã có gia đình, sao lại ra mặt gặp lại bạn trai cũ? Cô không phải là muốn ra bên ngoài... đó chứ?"
Lưu Bích Cần cười khẩy nói:
"Sao, tên ở nhà không cho cô ăn no, vậy nên cô muốn ra đi bên ngoài ăn vụng hả?"
"Cô!"
Bạch Tố Y bị những lời này chọc cho tức đến tái cả mặt, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lửa giận.
Mà khi những bạn học khác nghe thấy những lời thế này, ánh mắt họ nhìn Bạch Tố Y càng thêm khinh bỉ.
Kết hôn rồi còn ra ngoài làm loạn thật đúng là không biết xấu hổ.
“Lưu Bích Cần, cô như vậy là muốn cố ý bới móc tôi sao?”
Kim Thừa Ân nhất thời căm tức trừng mắt nhìn Lưu Bích Cần, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nhìn thấy anh ta tức giận, tất cả mọi người có mặt ở đây cũng lập tức không dám nói lung tung nữa, dù sao thì hiện tại Kim Thừa Ân chính là người có quyền thế nhất trong số họ.
Nghe vậy!
Vẻ mặt Lưu Bích Cần nhất thời trở nên khó coi đến cực điểm, trong lòng dấy lên nồng đậm sự ghen ghét.