Nhìn thấy Lưu Chấn Hoàng xuất hiện ở trước mặt mình, đám người Chung Kỳ Thiên cùng với Hoàng Quốc Thiên đều giật nảy, cảm thấy rùng mình, tất cả đều có một loại cảm giác da đầu tê dại.
Có chuyện gì vậy?
Đã xảy ra chuyện gì!
Một người nhỏ nhoi như Lâm Thiệu Huy, tại sao lại có thể liên quan đến thiếu tướng quân khu, người giàu nhất Nam Lộc, người đứng đầu Nam Lộc!
Ông trời ơi...
Toàn thân Chung Kỳ Thiên run như cầy sấy, hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi.
Đặc biệt, ông ta phát hiện ra, ánh mắt của từng người có địa vị cao này đang nhìn về phía mình tràn đầy sự tức giận và chán ghét, giống như là bản thân mình đã làm chuyện tội ác tày trời.
"Bí… Bí thư Hoàng"
Chung Kỳ Thiên nuốt một ngụm nước bọt lớn, giọng nói run rẩy.
Nhưng mà lời nói của ông ta vừa mới thốt ra, ánh mắt của Lưu Chấn Hoàng lập tức trở nên lạnh lẽo:
"Chung Kỳ Thiên, ông thật to gan, cậy vào chức vị của mình, lợi dụng việc công để trả thù riêng!
"Ông có biết, cậu chủ Lâm là ai không?"
Là ai?
Chung Kỳ Thiên không hiểu ra sao, còn đám người Hoàng Quốc Thiên bên trong màn hình nhìn thấy cảnh này, trong đầu là một mảng trống không, đầy những dấu hỏi nghi ngờ.
Lâm Thiệu Huy không phải chỉ là một thằng ở rể thôi sao?
Anh ta còn có thể có lai lịch gì.
"Hừ! Để tôi nói cho ông biết!" Sắc mặt của hội trưởng Lưu Chấn là một mảng xanh mét, giọng nói hết sức uy nghiêm:
"Cậu Lâm mà ông bắt chính là một trong bốn đại tướng Tướng Huy An Nam! Ông chủ mới của tập đoàn Huy Hoàng!"
Phù phù!
Một câu nói này vừa thốt ra, cả cơ thể của Chung Kỳ Thiên giống như bị rút sạch tất cả sức lực, hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.
Còn trong màn hình, một tràng tiếng linh kinh lách cách vang lên, khiến không gian trở nên ồn ào.
Hoàng Quốc Thiên cũng bị dọa sợ đến mức ngồi phịch ở trên mặt đất.
Tiếp đến là sự yên tĩnh, không khí ngưng trọng!
Từng giọt mồ hôi trên trán của Chung Kỳ Thiên và Hoàng Quốc Thiên thi nhau chảy xuống.
Hai người chỉ cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ.
Một trong bốn đại tướng, Tướng Huy!
Ông chủ mới của tập đoàn Huy Hoàng, Lâm Thiệu Huy!
Làm sao có thể như vậy!
Cái này làm sao có thể...
Vào lúc này Chung Kì Thiên và Hoàng Quốc Thiên chỉ cảm thấy cả thế giới như điên rồi.
Chẳng qua giờ phút này.
Căn bản là Lưu Chấn Hoàng không thèm để ý đến sự hoảng sợ của hai người, từ phía sau ông ta lấy ra một xấp văn kiện tài liệu, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua Chung Kỳ Thiên nói:
"Chung Kỳ Thiên, chúng tôi đã điều tra xong, ông có dính líu đến tham nhũng, cùng với lợi dụng chức vụ của mình, bắt chẹt, vơ vét tài sản! Xem mạng người như cỏ rác!"
"Năm thứ mười sáu An Nam, ông cùng với Hoàng Quốc Thiên dùng những thủ đoạn không chính đáng để bỏ tù đối thủ cạnh tranh là Vương Long, mua chuộc người giết người trong tù, hại tính mạng người!"
"Năm thứ mười tám An Nam..."
Trong lúc này, giọng nói của Lưu Chấn Hoàng hùng hồn đọc hết đoạn này đến đoạn khác về tội ác của Chung Kỳ Thiên và Hoàng Quốc Thiên.
Chỉ là, Chung Kỳ Thiên sớm đã cảm thấy mông lung, mơ hồ, căn bản là một chữ cũng đều nghe không vào.
Xong rồi!
Ông ta chỉ biết là, bản thân hoàn toàn xong rồi.
Bắt Tướng Huy An Nam, ông chủ của Huy Hoàng?
Bản thân đặc biệt... mới thật sự là một người bị tâm thần.
"Á á á...!"
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai từ trong màn hình truyền ra.
Đó chính là Từ Hồng Diễm, biểu tình trên gương mặt xinh đẹp kia của cô ta giống như gặp ma, điên cuồng thét lên:
"Tôi... Tôi biết rồi! Tại trung tâm thương mại Vinpro,... Anh Lâm mà các ông muốn đến chào, hóa ra chính là Lâm Thiệu Huy!"
"Lâm Thiệu Huy là Đại tướng, ông chủ mới của tập đoàn Huy Hoàng cũng là Lâm Thiệu Huy! Sao, tại sao có thể như vậy! Bạch Tố Y, người chồng vô dụng của cô sao có thể là một nhân vật lợi hại như vậy!”
Cả cơ thể Từ Hồng Diễm giống như phát điên.
Thần kinh ngây dại, ánh mắt đờ đẫn.
Còn Hoàng Minh Hải ở bên cạnh cũng bị dọa tới ngất đi.
Hai vợ chồng nhà này nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Cái người mà lúc trước bọn họ cảm thấy sùng bái ở trung tâm thương mại Vinpro mà không thể nịnh bợ được, lại chính là người bọn họ tìm đủ mọi cách để chèn ép mưu hại.