“Ông Trương, vậy tôi đưa ông đến bệnh viện ngay!”
Ông Trương là cây hái ra tiến của nhà họ Sở. Dĩ nhiên, Sở Du không dám lơ là. Sau khi từ biệt Bạch Tố Ý, anh ta như bị lửa đốt mông, vội vàng cùng ông Trương rời đi.
Vào thời điểm hai người bước ra khỏi nhà Bạch Y và lên xe.
Phù…
Ông Trương thở dài nhẹ nhõm một cái, anh ta sợ nếu tiếp tục ở nhà Bạch Tố Y, sẽ bị Lâm Thiệu Huy và người nhà họ Bạch làm cho đau tim.
“Ông Trương, chúng ta đi bệnh viện nào bây giờ?”
Sở Du thắt dây an toàn, hỏi ông Trương.
Nghe thấy điều này!
Ông Trương lắc đầu, tỏ ra vẻ phức tạp.
“Đừng đến bệnh viện!”
Hả!
Câu nói này làm cho động tác của Sở Du dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Ông Trương, trong đáy mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Không phải vừa rồi anh nói không được khỏe sao?”
Không khỏe?
Ông Trương làm mặt chế nhạo, sau đó nhìn Sở Du như một tên ngốc.
“Không, chỉ là tôi bị hoảng sợ…”
Chà…
Những lời này của Ông Trương khiến Sở Du cảm thấy khó tin.
Hoảng sợ?
Ai dám dọa ông Trương, nhà thiết kế điện thoại di động nổi tiếng?
Đây có phải là trò đùa?
Một nụ cười ngượng nghịu nở trên mặt Sở Du, anh nghi ngờ hỏi.
“Ông Trương, anh nói cái gì thế, tôi… tôi không hiểu.”
Ông Trương nhìn Sở Du với vẻ mỉa mai sâu sắc, hỏi đầy hàm ý:
“Quả óc chó, có thấy ngon không?”
Hả?
Sở Du hoàn toàn sững sờ, phát hiện không theo kịp tiết tấu của ông Trương, chả hiểu sao đối phương lại nhắc đến quả óc chó?
Nhưng mà, dù hàng vạn phần nghi hoặc, Sở Du cũng thật thà gật đầu nói:
“Được… rất ngon! Ông Trương, quả óc chó ấy có vấn đề gì à?”
“Không có vấn đề gì!”
Ông Trương lắc đầu cười khổ, sau đó ánh mắt xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía nhà của Bạch Tố Y, hình như vẫn có thể nghe thấy tiếng đập quả óc chó vang đến:
“Hẳn nhiên rồi… quả óc chó được đập bởi Devil Machine, có thể không ngon sao?”
Devil Machine!
Hai chữ này rơi vào tai Sở Du.
Bùm!
Sở Du như bị sét đánh, toàn thân run rẩy đến mức không tin vào tai mình.
Anh ta mở mắt, như thể vừa nhìn thấy ma, nhìn ông Trương, giọng nói run run:
“Ông… ông Trương! Ông… ông nói đùa sao? Làm sao mà quả óc chó ấy được đập bằng Devil Machine? Rõ ràng đấy là cái điện thoại cổ lỗ sĩ của Lâm Thiệu Huy…”
Hả!
Sơ Du nói chưa hết câu, đột ngột dừng lại.
Như thế nghĩ ra được điều gì, anh ta sốc đến mức cằm gần như rơi xuống.
“Anh… ý anh là cái Nokia cũ rích của Lâm Thiệu Huy… là Devil Machine huyền thoại?”
Ngạc nhiên!
Thực sự không tin được!
Sở Du nói xong câu này, thấy tim mình đập mạnh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Làm sao có thể?
Trong truyền thuyết ngành điện thoại di động - Devil Machine, sao lại có thể xuất hiện ở đây, lại còn thuộc sở hữu của Lâm Thiệu Huy, đây chẳng phải là trò đùa thế kỷ sao?
“Thật không thể tin được!”
Ông Trương nhìn Sở Du bằng vẻ phức tạp, giọng nói khó hiểu:
“Nhưng… là sự thật đấy!”
“Vỏ sau được làm bằng siêu hợp kim vonfram! Bàn phím mà mấy người cười được bọc bằng da cá mập hổ!”
Chà!
Nghe được những lời này, toàn thân Sở Du run rẩy.
Đương nhiên anh chưa bao giờ nghi ngờ trình độ của ông Trương.
Đó là một nhà thiết kế di động nổi tiếng nhất Việt Nam, tuyệt đối không thể nhìn nhầm Devil Machine.
Chiếc Nokia cũ rích mà anh đã cười nhạo hóa ra chính là Devil Machine vang danh toàn thế giới.