Khuôn mặt xinh đẹp của người đẹp áo đỏ âm trầm đến cực điểm.
Cô không bao giờ ngờ rằng một màn này sẽ xuất hiện.
Nhất là vào lúc này, theo bản năng cô muốn xoay người cúi xuống nhặt thẻ cảnh sát trên mặt đất lên.
Nhưng đúng vào lúc này.
Giọng nói lãnh đạm của Lâm Thiệu Huy chậm rãi vang lên:
"Không cần nhặt. Lại để cho thằng ngu xuẩn này nhặt là được."
Cái gì?
Lời nói của Lâm Thiệu Huy vô cùng đột ngột, đặc biệt rơi vào tai mọi người lại khiến cho ánh mắt của mọi người gần như muốn rớt ra ngoài.
Anh chàng này đã nói gì?
Để thằng ngu xuẩn nhặt nó lên?
Chẳng lẽ thằng ngu xuẩn trong miệng anh lại là... Hùng Gia?
Chà...
Nghĩ đến đây, cả quán bar hoàn toàn bùng nổ.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy không tin, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra, đối mặt với Hùng Gia khủng bố đáng sợ, Lâm Thiệu Huy chẳng những không sợ hãi một chút nào, ngược lại anh còn gọi Hùng Gia là thằng ngu xuẩn nữa?"
Đây... đây không phải là đang tìm đường chết sao?
Đâu chỉ có những người xung quanh.
Mà sau khi nghe nói như thế.
Người tức giận nhất là Hùng Gia và tất cả thủ hạ của anh ta.
“Tên nhãi ranh, mày gọi ông đây ngu xuẩn hả?” Vẻ mặt dữ tợn của Hùng Gia giống như nhìn thấy quỷ vậy, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, trong mắt nổi lên lửa giận mãnh liệt.
Mà điều này không chỉ có mỗi như vậy.
Sau khi nghe giọng nói của Lâm Thiệu Huy, không hiểu tại sao anh ta lại cảm thấy dường như có chút quen thuộc.
Nhưng, như thế nào anh ta cũng không nghĩ ra, đến tột cùng là mình đã nghe nó ở đâu.
Mà trong lúc anh ta đang ở nghi ngờ về giọng nói.
Thì nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đang quay lưng về phía anh ta đã uống nốt phần bạch sắc hỏa diễm còn lại trong ly:
"Đúng vậy! Tôi nói thằng ngu xuẩn chính là nói anh.”
Sau khi Lâm Thiệu Huy nói điều này ra khỏi miệng thì ồn ào xung quanh lại trở lên yên tĩnh.
Thay vào đó là một hơi thở áp lực khủng khiếp vô cùng.
Nhục nhã!
Tất cả mọi người nằm mơ cũng không cách nào tưởng tượng được Lâm Thiệu Huy, một thanh niên gầy gò lại đối mặt với Hùng Gia đáng sợ như thế cũng không sợ hãi bỏ chạy, điều đó thì cũng thôi đi, vậy mà bây giờ anh lại dám tìm đường chết, nhục nhã Hùng Gia.
Đây không phải là... không phải là đang tìm đườngchết sao?
Trong nháy mắt, mọi khách hàng xung quanh chỉ cảm thấy trái tim của mình đập kinh hoàng loạn xạ.
Đặc biệt, khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt ngày càng âm trầm của Hùng Gia thì tất cả da đầu của mọi người đều run lên.
Đã xong!
Tên nhãi ranh này, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn không tự biết, đây là thuần túy tìm đường chết.
Mà đám thủ hạ của Hùng Gia cũng lần lượt nhảy ra ngoài.
"Nhãi ranh, mày phế bỏ tay tao còn chưa tính. Bây giờ còn dám làm nhục đại ca của tao, mày đang muốn chết sao, mày đang tìm đường chết! "
Giờ phút này tên lưu manh cầm đầu nhìn về phía bóng lưng của Lâm Thiệu Huy, giống như đang nhìn một kẻ mất trí.
Mà những người còn lại xung quanh kịp phản ứng lại cũng triệt để náo động.
"Mẹ kiếp, tên khốn này sao lại kiêu ngạo như vậy. Lên, làm thịt con thỏ nhỏ này, trút giận cho Hùng Gia đi.”
"Lên. Tên này nhất định là muốn tìm đường chết.”
"..."
Những giọng nói giận dữ xung quanh không ngừng vang lên từ phía sau lưng của Hùng Gia, ầm ĩ tới cực điểm.
Mà Hùng Gia cũng hơi tức giận trước những lời nói của Lâm Thiệu Huy:
"Giỏi cho một tên nhãi ranh, đã nhiều năm như vậy, không có ai dám nói tao là ngu xuẩn rồi. Mấy năm này, mày là người thứ hai dám khiêu khích người của tao.”
Thứ hai?
Nghe những lời độc ác này của Hùng Gia, mọi người xung quanh đều sửng sốt, họ không biết ai là người đầu tiên.
Nhưng còn không để cho mọi người hỏi thăm, miệng Hùng Gia đã toác ra, điệu cười kiavô cùng hung tàn và đáng sợ:
"Người đầu tiên chọc tức tao, là lão đại của Thành phố Nam Giang chúng ta, thậm chí là lão đại hàng đầu của Việt Nam. Mặc dù lúc đầu ông đây bị anh ta đánh gãy tay, nhưng là tao chịu phục thậm chí là sùng bái. Còn mày, một tên nhãi ranh chỉ biết lấy phụ nữ làm niềm vui thì một quyền của ông đây có thể đánh chết một ổ.”