"Con… Con cũng không rõ nữa? Ba, loại chuyện như thế này, sao con dám tùy tiện suy đoán chứ? Nhất định là phải để ba đưa ra quyết định!"
Vẻ mặt Chu Tiềm Long như đưa đám nói, anh ta nào dám nói bậy nói bạ, lỡ như đối phương thật sự là Tướng Huy, vậy thì không phải chính là bọn họ phải chết sao?
Ánh mắt Chu Nguyên Triều lóe lên, biểu cảm không rõ là đang suy nghĩ, toan tính gì.
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới sự uy hiếp của thầy Dược, trước đó, thầy Dược có nói rằng nếu như bọn họ không thả ông ta ra, nhất định sẽ gặp phải một phiền toái vô cùng lớn.
Mà bây giờ, phiền toái lớn đấy đang ở ngoài cửa.
"Mau! Mau đưa lão già kia đi ngay cho ta, đưa ông ta đi ngay đi.”
Lúc này, ngay cả giọng nói của ông ta cũng thay đổi.
Rất nhanh sau đấy, thầy Dược được vác tới, rồi sau đó Chu Nguyên Triều cực kì hoảng sợ hỏi: "Ông bạn già, bên ngoài có một anh bạn trẻ họ Lâm tới gặp ông, xin hỏi thân phận của anh ta là gì?"
Thầy Dược nhìn thoáng qua ông ta, ngay lập tức hiểu ra, rồi sau đó liền cười lạnh: "Biết sợ rồi sao?"
Nghe ông ấy nói vậy, ngay lập tức, sắc mặt Chu Nguyên Triều đầy lúng túng, nhưng cũng không dám tỏ ra chút giận dữ nào, chỉ có thể cười lấy lòng nói: "Mong rằng ông anh có thể nói cho tôi biết anh ta là ai, nói xong thì ông có thể rời đi ngay lập tức."
Mà thầy Dược lại nhìn ông ta thật kỹ, nói: "Anh ta có thân phận gì, tôi cũng không biết! Nhưng khoảng thời gian trước, chắc hẳn ông cũng biết chuyện mà gia đình họ Lâm đã gặp phải đúng không?" . truyen bac chien
“Oanh!”
Nghe thấy những lời này, cả người Chu Nguyên Triều và Chu Tiềm Long đồng thời run lên. Vào lúc này, một đôi tròng mắt trợn trừng lên giống như muốn rơi ra ngoài.
Chẳng lẽ...
Bỗng chốc, hai người vô cùng khẩn trương nhìn sang thầy Dược.
Mà Dược lão lại chỉ nhẹ gật đầu:
"Chính là cậu ta làm!"
“Phù.”
Ngay lập tức, Chu Nguyên Triều cùng Chu Tiềm Long tê liệt ngồi phịch xuống đất, trong nháy mắt trên mặt của hai người lộ vẻ xám xịt.
Là Tướng Huy!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây nhất định chính là Tướng Huy!
Cũng chỉ có Tướng Huy mới có được bản lĩnh như vậy!
"Mau lên! Nhanh chóng ra mời cậu ta vào!"
Chu Nguyên Triều rống lên đầy giận dữ, khàn cả giọng, cổ họng như cũng sắp rách ra.
Mà ở bên ngoài lúc này, đám người Lâm Chí Đô cũng đang sốt ruột chờ đợi.
Muốn nhìn thử xem Lâm Thiệu Huy có thực sự có bản lĩnh cứu được thầy Dược ra hay không.
Cũng ngay lúc này, sắc mặt của Lâm Chí Đô càng ngày càng trở nên khó coi, chẳng biết tại sao ông ta lại có cảm giác bất an trong lòng, ngày càng nồng đậm.
“Oanh!”
Một khắc sau, cánh cửa của gia đình họ Chu bị đẩy ra, rồi sau đó, xảy ra một màn làm cho tất cả mọi người vô cùng kinh hãi!
Chỉ có thể thấy được Chu Nguyên Triều đang vô cùng lo lắng từ bên trong chạy vọt ra, sắc mặt tái nhợt, với một dáng vẻ hết sức sợ sệt.
Rồi sau đó dưới sự chỉ dẫn của Chu Tiềm Long, chạy thẳng đến chỗ của Lâm Thiệu Huy!
Sau khi đứng đối mặt với Lâm Thiệu Huy, ngay lập tức, ông ta cúi người xuống với Lâm Thiệu Huy: "Cậu Thiệu Huy, tôi biết lỗi rồi!"
Tĩnh lặng.
Bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh!
Biểu cảm của tất cả mọi người giống như là nhìn thấy ma.
Chu Nguyên Triều mà lại quỳ xuống xin lỗi Lâm Thiệu Huy?
Nằm mơ sao?
Đây chắc chắn là đang nằm mơ rồi.
Chu Nguyên Triều là ai cơ chứ? Đây chính là nhân vật có địa vị vô cùng lớn mà ngay cả Lâm Chí Đô ông ta cũng đều không nể mặt. Hôm nay cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống trước mặt tất cả mọi người.
Cúi người nói xin lỗi một tên nhóc đầu vàng, miệng còn hôi sữa?
Ảo giác!
Điều này nhất định chỉ là ảo giác!
Trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây cũng không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình nữa. Ngay cả bọn họ, Chu Nguyên Triều không nể nang gì cả, nhưng ông ta lại nói xin lỗi với Lâm Thiệu Huy?
Rốt cuộc trên người tên nhóc này có bối cảnh kinh khủng đến mức nào?
Không đúng!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kịp phản ứng lại, kinh khủng không phải là bối cảnh của tên nhóc này, mà là mấy chữ mà anh ta vừa viết lúc nãy!
Tất cả mọi người đều bị chấn động
Rốt cuộc ở trên tấm vải đó anh ta đã viết cái gì mà lại có thể để cho đường đường Chu Nguyên Triều, trực tiếp đứng ra nói xin lỗi?
Ngay lập tức, Lâm Chí Đô và Lâm Chiêm Bao bắt đầu cảm thấy bất an!
Bởi vì bọn họ phát hiện ra, tên phế vật trong mắt bọn họ, hình như có một năng lực nào đó mà bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi.
Thậm chí ngay cả cái lão già Chu Nguyên Triều kia cũng phải khom lưng khụyu gối!
Đây quả thực chính là đang nằm mơ!
Cực kì chấn động!
Nhưng càng nhiều hơn chính là sự tuyệt vọng.