Một câu chất vấn này vang vọng khắp toàn trường làm cho mọi người đang ở đây cực kỳ chấn động!
Vốn dĩ lúc họ đến thì đã chú ý tới cỗ quan tài này nhưng dù sao chủ nhà cũng không nói gì nên họ cũng không tiện hỏi thăm.
Họ còn tưởng rằng đây là do chủ nhà dở hơi hoặc là phong tục gì đó, nhưng bây giờ xem ra dường như cũng không phải là chuyện như vậy.
Nghe xong những lời này cả nhà Chu Như lập tức nhũn hai chân đến nỗi suýt nữa quỳ xuống.
Lúc này thậm chí họ không có dũng khí thừa nhận, sắc mặt trắng bệch cả người không ngừng run rẩy.
Vốn dĩ họ đến để xem trò cười của Bạch Tố Y, nhưng không ngờ kết quả vậy mà lại lấy đá đập chân mình.
Long Cửu tức giận như vậy làm cho họ không biết nên trả lời như thế nào.
Toàn trường câm như hến, không ai dám lên tiếng!
Nhưng Long Cửu lại không muốn bỏ qua mà tiếp tục giận dữ hét lên: "Nói chuyện! Đều câm hết rồi sao? Ai dám tặng một cỗ quan tài trong ngày vui lớn của tổng giám đốc Y để làm nhục chủ nhà như vậy?”
Chuyện này...
Rốt cuộc thì Bạch Tố Y vẫn mềm lòng, cô không lập tức đứng ra chỉ trích cả nhà Chu Như bởi vì cô biết một khi Long Cửu điều tra ra thì cả nhà Chu Như tuyệt đối không thể gánh chịu được.
Chỉ là cô nhân từ nương tay nhưng không có nghĩa là Lâm Thiệu Huy cũng sẽ như thế.
Lúc này Lâm Thiệu Huy cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Như: "Đúng vậy, ai là người tặng bộ quan tài này vậy? Em gái họ tốt của anh?”
“Lâm Thiệu Huy, anh!”
Mắt của cả nhà Chu Như gần như nứt ra, dáng vẻ như muốn ăn thịt Lâm Thiệu Huy.
Anh không nói thì không ai xem anh như người câm đâu!
Họ đều biết đồ chó Lâm Thiệu Huy này cố ý muốn hại họ!
Hử?
Long Cửu nhìn chằm chằm nhìn về phía cả nhà Chu Như, ánh mắt hung ác tàn nhẫn làm cho họ hãi hùng khiếp vía suýt nữa không kiềm chế được đái cả ra quần.
“Bộ quan tài này là do các người chuẩn bị sao?”
Bùm!
Chu Chí Đức cảm giác da đầu như muốn nổ tung, thật sự là có ý muốn bóp chết Chu Như, đây thật sự là vẽ rắn thêm chân, bây giờ thì xong đời rồi!
“Hỏi các người đấy? Các người câm rồi sao?”
Long Thiên Tuấn cũng độc ác nói, từ khi nhìn thấy tư thế chí cao vô thượng của Lâm Thiệu Huy thì vui lòng phục tùng anh, xem anh như thần tượng của mình.
Bây giờ có người dám sỉ nhục thần tượng của mình nên lúc này không thể chịu đựng được.
“Tôi...Tôi…”
Chu Chí Đức ấp úng một lúc lâu nhưng vẫn không có thể nói ra nửa câu sau.
Nhưng mà ngay khi cả nhà Chu Như đang cảm thấy tuyệt vọng thì một giọng nói ngả ngớn kiêu ngạo đột nhiên vang khắp cả hội trường!
“Là tôi tặng thì thế nào?”
Soạt!
Tất cả mọi người trở nên xôn xao sau đó cùng nhau nhìn về phía cổng.
Họ nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ hơn hẳn người thường bước nhanh về phía này!
Cả người mặc quân phục với khí thế hùng hồn giống như một con hổ dữ chui ra khỏi lồng vô cùng hào quang, mỗi một bước đều giống như một chuyến du ngoạn vòng quanh thế giới tràn đầy vẻ kiêu ngạo!
Lâm...Lâm Thần Hải?
Nhìn thấy cậu chủ Hải trong nháy mắt tất cả mọi người chợt cảm thấy tê cả da đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bởi vì họ đều biết ngươi ở trước mắt này chính là vương giả trời sinh!
Quyền quý thực sự!
Một động tác có thể ảnh hưởng tới sự tồn tại của toàn An Nam.
Trong mắt Lâm Thần Hải họ chỉ giống như là sâu kiến mà thôi!
Ngay cả Long Cửu ở trong nháy mắt khi Lâm Thần Hải xuất hiện cũng hiện ra vẻ ngưng trọng.
Ông ta ở Nam Lộc nói một thì không có hai nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là rắn địa phương!
Nhưng ngươi ở trước mắt thế nhưng là hoàng đế thực sự danh xứng với tên!
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng kìm nén!
Các nhân vật lớn ở đây đều có vẻ mặt lo lắng giống như đã phạm phải sai lầm gì đó, tất cả đều cúi đầu không dám nhìn Lâm Thần Hải.
Họ sợ bị Lâm Thần Hải nhớ kỹ rôi tiếp theo sẽ tính sổ họ.
Mà cả nhà Chu Như nhìn thấy Lâm Thần Hải xuất hiện thì lập tức mừng như điên, chỉ cảm thấy cứu tinh của mình tới rôi.
Ánh mắt họ nhìn về phía Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy kèm theo sự oán độc và chê cười.
Giống như đang nhìn một người chết vậy!