Mục lục
Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà!

Ngay sau đó, mọi người lập tức thấy, trong video, đại đệ tử của Kim Cương lập tức bước lên, rút trái ớt kia ra khỏi vách tường.

Nâng Trịnh Thiên Tuấn về chỗ cũ.

Mãi đến lúc này!

Đại đệ tử mới lại nhảy lên đài thi đấu một lần nữa, báo thù và lấy lại danh dự cho các sư đệ.

Nhưng ngay lúc này!

Kim Cương lại vung tay lên, đột nhiên nắm tay anh ta lại!

“Sư phụ, thầy...”

“Con không phải đối thủ của người đó, đừng bị thương vô ích!”


Sắc mặt của Kim Cương giờ phút này đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

Nói xong những lời này, hắn quay đầu nhìn thoáng qua nhóm người bên thành phố Nam Giang, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kiêng dè và không tin:

“Thủ đoạn của cậu đã đến trình độ dùng lá bay đánh thương người khác! Nhưng mà nghe giọng nói của cậu, lại còn rất trẻ!”

“Cho nên, tôi không tin cậu là tông sư!”

Xôn xao...

Lời nói của Kim Cương rơi vào tai mọi người bên dưới, làm tất cả đều ồ lên.

Không sai!

Không chỉ mình Kim Cương cảm thấy nghi ngờ, tất cả mọi người cũng rối rít cảm thấy khó tin.

Dù sao, giọng nói của người xem thần bí lúc nãy, nghe ra cũng chỉ là một người thanh niên mà thôi.

Loại người này, có thể đạt đến cảnh giới tông sư sao?

Đây là chuyện không thể nào.

“Cho nên, tôi phải khiêu chiến cậu!”

Giọng nói của Kim Cương vang vọng khắp mọi nơi như tiếng chuông lớn.

Nhưng mà, hắn nói xong, đợi một lúc lâu cũng không có trả lời.

Lâm Thiệu Huy nhìn Kim Cương đang kêu gào trên đài thi đấu, chỉ khinh thường lắc đầu.

Anh đương nhiên sẽ không lên đài thi đấu.

Bởi vì trong mắt anh, mặc kệ là Kim Cương hay là những tên đệ tử kia, đều không có tư cách chiến đấu với anh.

Yên lặng!

Giờ phút này, bầu không khí trong viện hí kịch vô cùng quỷ dị, tất cả mọi người đều đang chờ người xem thần bí kia nghênh chiến.

Nhưng mà... thất vọng rồi!

Sau khi bọn họ chờ gần mười phút, người xem thần bí kia lại không hề nói thêm bất cứ câu nào cả.

“Hay là người đó sợ rồi? Nếu là như thế, vậy thì Kim Cương đoán đúng rồi, đối phương chắc chắn là dùng một số thủ đoán xấu xa nào đó mới có thể tạo ra hiệu quả chấn động như thế! Có lẽ anh ta chính là một tên lừa đảo!”

“Đúng vậy, nếu thật sự là cao thủ tông sư, sao lại sợ lời khiêu chiến của Kim Cương chứ!”

“Xem ra chúng ta đều bị lừa rồi, người đó không phải tông sư!”

“...”

Trong nhóm người của thành phố Nam GIang, từng tiếng bàn tán dần dần lan tỏa ồn ào lên.

Khi thấy Lâm Thiệu Huy không chịu xuất hiện ứng chiến, gần như trong lòng tất cả mọi người đều đồng ý với cách nói của Kim Cương.

Người xem thần bí kia không phải là tông sư.

Mà lúc nãy cũng chỉ là phô trương thanh thế, dùng một số thủ đoạn xấu xa nào đó, cũng chỉ thế mà thôi!

Nếu không sao lại không dám xuất hiện chứ.

Lúc này, sau khi nghe được mấy lời bàn tán vô cùng ồn ào kia, sắc mặt của Hổ Vằn và Năm Sẹo đều trở nên khó coi.

Bọn họ đương nhiên không tin ông chủ của họ chỉ phô trương thanh thế.

Trong mắt bọn họ!

Loại người như Kim Cương, hoàn toàn không có tư cách khiêu chiến Lâm Thiệu Huy.

“Tôi lên!”

Nghĩ đến đây, cơ thể Hổ Vằn bât dậy, từ trên ghế đứng lên.

Lập tức định lên đài ứng chiến.

Nhưng vào lúc này.

Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Thiệu Huy đã yên lặng một lúc lâu lại vang vọng lần nữa:

“Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu! Thằng Hổ, cậu tìm một thằng nhóc có phản ứng nhanh nhạy lên đài đi! Chỉ cần có cơ sở một chút, không cần thực lực quá mạnh!”

Cái gì!

Nghe thấy lời nói của người xem thần bí lại vang lên lần nữa.

Đầu óc của tất cả mọi người trong viện hí kịch đều đơ ra.

Thằng Hổ?

Không lẽ người xem thần bí đang nói chuyện với Hổ Vằn sao?

Xôn xao...

Trong nháy mắt, toàn bộ viện hí kịch lại nổ tung lần nữa.

Trên địa bàn thành phố Nam Giang, ai nhìn thấy Hắc Hổ mà không cung kính chào một tiếng Hổ Vằn chứ.

Còn thằng Hổ?

Cái cách gọi này, rõ ràng là tự tìm đường chết.

Nhưng mà một chuyện làm mọi người kinh ngạc đã xảy ra.


Sau khi Hổ Vằn nghe được những lời này, trên mặt không chỉ không hề có vẻ tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ vinh quang và vui sướng.


Giống như có thể được người xem thần bí kia gọi một tiếng “thằng Hổ” thì đó chính là vinh quang cao quý của Hổ Vằn vậy.


Anh nhanh chóng chỉ một tên đàn em hơn hai mươi tuổi nói:


“Khỉ Đột, phản ứng của mày khá nhanh! Mày, đi lên đài ứng chiến đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK