Không chỉ mỗi Ôn Nhã Nhu là há hốc mồm mà kể cả Thương Lang Mặt Sắt cũng trợn tròn hai mắt, trông nó như sắp rơi ra ngoài luôn vậy. Cảm giác ớn lạnh xông thẳng từ lòng bàn chân lên não anh ta. Anh ta biết lần này mình đã đá trúng tảng đá rồi!
"Mẹ nó, đều do con điếm này cả!" Thương Lang Mặt Sắt nổi điên giơ tay lên tát vào mặt Ôn Nhã Như một cái thật mạnh, giận dữ quát: "Đây chính là thằng vô dụng mà cô nói đây à? Đây chính là tên hèn nhát bị đánh không đánh lại, bị mắng cũng không biết chửi lại mà cô nói đây hả!"
Thương Lang Mặt Sắt tát mạnh vào mặt Ôn Nhã Như mấy cái liên tục. Cho tới khi Ôn Nhã Như ngã quỵ xuống đất, cả miệng lẫn mũi đều chảy máu thì anh ta mới thở hổn hển dừng lại.
Nhưng lúc này cũng chẳng có ai để ý đến sự thất thố của anh ta cả, vì tất cả mọi người đều vẫn chưa lấy lại tinh thần khỏi sự rúng động vừa rồi.
Thật quá đáng sợ! Ai cũng không thể tưởng tượng ra nổi rốt cuộc Lâm Thiện Huy mạnh đến thế nào mới hạ nốc ao được cả bốn tay vệ sĩ ấy như nghiền những con kiến chỉ trong vòng năm giây. Điều này thật sự quá khó tin!
"Anh ấy... mạnh quá!"
Cô bé ăn mày há to miệng, sự sùng bái sáng rỡ hiện lên trong đôi mắt của cô bé. Ánh mắt cô bé nhìn Lâm Thiệu Huy cứ như đang nhìn thần linh vậy.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại không hề để ý đến việc mọi người đang kinh ngạc đến thế nào. Đối với anh, phế bỏ bốn gã này cứ như nghiền chết bốn con kiến vậy, chẳng có gì đặc biệt.
Lâm Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào Thương Lang Mặt Sắt, thản nhiên cười: "Mấy người lãng phí thời gian quá, hay là mấy người lên đây hết luôn đi!"
Cái gì cơ, lên đó hết luôn sao?
Nghe anh nói vậy, cả Thương Lang Mặt Sắt, những tay nắm đấm và khán giả xung quanh đều rùng mình một cái.
Nếu vừa rồi Lâm Thiệu Huy nói ra câu này thì chắc chắn họ sẽ cho rằng anh đang chém gió, chán sống rồi, nhưng bây giờ lại không ai cười được cả.
Sắc mặt của mọi người đều vô cùng âm trầm.
"Được! Giỏi cho một đứa con rể ở rể, ông đây đã khinh thường mày rồi!"
Mặc dù Thương Lang Mặt Sắt đang cảm thấy rất chấn động và kinh hoàng nhưng chung quy vẫn là ông chủ của Lang Quán, anh ta có khả năng giữ bình tĩnh rất cao. Lúc này, anh ta nhìn lướt qua tất cả những võ sĩ trong Lang Quán, kích động nói: "Các anh em! Có người muốn khiêu chiến Lang Quán chúng ta, mọi người có đồng ý không?"
Câu nói này của Thương Lang Mặt Sắt rất dễ làm xúi giục lòng người.
"Không đồng ý!"
Từng tay nắm đấm một rối rít vung tay lên hô to như đã bị tổn hại danh dự vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười bên khóe miệng anh ta càng sâu thêm: "Hôm nay có người làm bị thương anh em của chúng ta, các anh có đồng ý không?"
"Không đồng ý!"
Trong lúc reo hò, những người kia cũng cảm giác người mình tràn trề nhiệt huyết trở lại. Cả đám đều trở nên dũng cảm mạnh mẽ, nói lớn rung trời!
"Ok luôn!"
"Các anh em, chúng ta là bầy sói, nơi này là Lang Quán, là địa bàn của chúng ta!" Thương Lang Mặt Sắt liên tục sử dụng những lời mang tính ám thị, làm đám đấm bốc kia càng sục sôi ý chí chiến đấu hơn: "Thế nên tiếp theo chỉ có... Giết! Cùng tiến lên giết chết thằng này để báo thù cho các anh em đi, vì tương lai của Lang Quán chúng ta đấy!"