Mục lục
Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy chục ngàn đô?

Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân hoảng sợ, hai người lập tức ngậm miệng lại, không dám nói linh tinh.

“Mày lừa ai chứ hả, chẳng phải còn có bảo hiểm hay sao? Trực tiếp gọi cho bọn họ để sửa xe không phải là được rồi à? Cái loại đàn ông bám váy phụ nữ như mày còn cố ý lừa tao?”

Vương Chí Quân tức giận nói, sau đó bắt đầu ăn vạ Vương Hữu Tài:

“Ba, ba nhìn bọn họ đi, thái độ này của bọn họ là như thế nào chứ!”

Lâm Thiệu Huy nhìn một người đàn ông hơn 40 tuổi lại đang làm nũng với một người đàn ông đã 70 tuổi kia, thiếu chút nữa nôn hết đồ ăn trong bụng ra ngoài.

Vương Hữu Tài mặt tái mét, cả giận nói:

“Được rồi, cơm nước xong rồi nói!”


Sau đó đám người liền đi vào trong khách sạn 5 sao, theo tính tình của Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội “thịt” Bạch Tố Y, hai người trực tiếp đòi phòng ăn riêng.

Chỉ riêng phòng ăn riêng cũng đã hơn chục ngàn đô.

Đây là còn chưa tính rượu và đồ ăn khác.

Những món ăn trong menu, nếu ít hơn trăm đô bọn họ đều sẽ không gọi, nào là bào ngư, hải sâm, tôm hùm, cái nào đắt bọn họ liền gọi cái đó.

Tới lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng đã hiểu cái được gọi là dân quê.

Hai ba con nhà này cảm thấy chút với ân tình giúp đỡ cả nhà Bạch Tố Y trước kia thì muốn làm gì thì làm hay sao?

Mà còn không chỉ dừng ở đây, Vương Hữu Tài còn nhân cơ hội đi WC lén gọi thêm một chai rượu vang hơn trăm ngàn đô.

Bọn họ nào biết cách uống rượu vang, bọn họ chỉ đơn giản muốn Bạch Tố Y phải tốn tiền mà thôi, ai bảo Bạch Tố Y giàu có chứ?

“Ba, chốc nữa ba đừng quên bảo Bạch Tố Y cho con vay tiền, ba nhớ mượn nhiều vào đấy!”

Vương Chí Quân mặt dày mày dạn nói, dáng vẻ cực kỳ đương nhiên.

Đây mới là nguyên nhân chính bọn họ tới tìm Bạch Tố Y!

Vương Hữu Tài liếc hắn một cái rồi hỏi:

“Con thấy bao nhiêu được?”

“Ba triệu đô la!”

Vương Chí Quân trực tiếp hét giá.

Hù!

Vương Hữu Tài hít một hơi lạnh, khó tin trừng to mắt nhìn Vương Chí Quân:

“Mày điên à, ba triệu đô? Chúng ta sao có thể trả người ta nhiều tiền như vậy?”

Ông ta bây giờ đã về hưu, tiền lương hưu một tháng cũng chỉ 1 ngàn đô.

Mà thằng Vương Chí Quân ăn hại này ăn bám ông hai mươi mấy năm, bản thân không có nổi một xu vậy mà lại dám mở mồm mượn nhiều tiền như vậy?

Đến lúc đó chẳng nhẽ ông ta lấy mạng mình trả?

Nhưng Vương Chí Quân lại bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói

“Ai nói chúng ta phải trả?”

Như vậy quả thực là quá vô lại!

Vương Chí Quân cũng đã tính toán hết mọi chuyện, ông ta lấy cớ mượn tiền Bạch Tố Y nhưng trên thực tế ông ta cũng không có ý định trả lại cô.

“Mày nói không trả?”

Khuôn mặt Vương Hữu Tài tràn ngập sự kinh ngạc: . Truyện Đoản Văn

“Trả cái gì mà trả!”

Vương Chí Quân hừ lạnh nói, khuôn mặt tràn ngập sự đắc ý.

“Nếu không có chúng ta, cả nhà bọn họ đã sớm chết đói từ lâu rồi, là chúng ta cứu mạng cả nhà bọn họ, cho chúng ta một chút tiền thì làm sao? Bọn họ còn chưa trả ơn nhà chúng ta đâu!”

“Mà ba cũng thấy rồi đấy, một chiếc xe của bọn họ đã hơn chục triệu đô, vay ba triệu chẳng phải cũng chỉ là chuyện nhỏ hay sao?”

Nghe thấy Vương Chí Quân nói như vậy, Vương Hữu Tài cũng có chút động lòng, trong mắt đầy sự tham lam:

“Nếu thế thì ba triệu đô có vẻ hơi ít, 7 triệu rưỡi đi!”

“Đúng, ba, lúc đó ba phải cứng rắn vào!”

“Mày yên tâm, tao nhất định bắt chúng nó nôn tiền ra, đây là chúng nó thiếu chúng ta!”

Ba con hai người bọn họ nở nụ cười đầy gian trá, khuôn mặt có chút dữ tợn.

Khi Bạch Tố Y nhìn hai ba con Vương Hữu Tài quay trở lại phòng ăn, cô lập tức ngây người ra.

Bởi vì hai ba con nhà này quả thực đã đem bốn chữ “không có ý tốt” viết thẳng lên trên mặt, giống như bọn họ sợ người khác không biết mình có ý xấu vậy.

“Bạch Tố Y này, mấy năm gần đây tập đoàn Bạch Lạc của con kiếm không ít tiền nhỉ?”

“Bác nghe nói cả nhà con đều ở trong căn biệt thự cực kỳ cao cấp có giá trăm triệu đô!”

Hả?

Bạch Tố Y vừa nghe thấy vậy lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.


Cô cảnh giác nhìn về phía Vương Hữu Tài:


“Bác, bác có ý gì ạ?”


Vương Hữu Tài cười to, nói:


“Cũng chẳng có ý gì cả, chỉ là dạo gần đây anh họ cháu có thiếu một món nợ, số tiền hơi lớn, các bác muốn trả mà không có khả năng cho nên muốn mượn cháu chút tiền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK