Đối với Lý Dịch Quân, cái danh hiệu này là một sự đả kích dữ dội đến thế nào, cô ta bị doạ cho sững người ngay tại chỗ. Người phụ nữ này đã ở lại thành phố Nam Giang tàn tạ này bao nhiêu năm, chẳng những không trở thành một người tầm thường, ngược lại thân phận địa vị ngày hôm nay còn vượt xa phía trên cô ta ư? Người phụ nữ quyền thế nhất tỉnh, giấc mộng xa vời thế này Lý Dịch Quân còn chẳng dám nghĩ đến.
Lúc này, cô ta kinh hãi đến tột độ, bị doạ cho sắp tè ra quần đến nơi. Nghĩ đến những hành động sỉ nhục của mình với Bạch Tố Y trước đây, cô ta liền cảm thấy có sự lạnh toát lên đến tận đỉnh đầu làm cô ta tê buốt cả da đầu.
“Cô Bạch Tố Y, cô có quen cô ta không?” Lúc này, Mewithe có đần độn cũng đã nhìn ra được điều gì rồi.
Không đợi Bạch Tố Y mở miệng, Lâm Thiệu Huy cười lạnh trước: “Đương nhiên là có quen biết, năm đó cô nhân viên giỏi này của anh đã cướp mất luận văn của vợ tôi, hơn nữa còn nhờ đó mà thi được vào Harvard. Mới về nước chưa được bao lâu mà cô ta đã dùng mọi thứ cô ta cướp lấy từ vợ tôi đến trước mặt vợ tôi diễu võ giương oai, tôi thấy da mặt cô ta có lẽ dày đến mức chống được cả đạn rồi.”
Cái gì cơ? Trong nháy mắt, sắc mặt Mewithe hoàn toàn tối sầm đi. Con người hèn hạ này lại dám làm ra chuyện không thể tha thứ như vậy với hoàng hậu ư?
Lý Dịch Quân giờ phút này cũng cảm thấy não mình như nổ tung ra, mồ hôi túa ra như vặn vòi nước vậy, chảy ào ào không ngừng.
Bạch Tố Y ngày hôm nay đâu có chỗ nào cho cô ta có thể đắc tội mà cô ta lại dám diễu võ giương oai trước mặt Bạch Tố Y? Lý Dịch Quân vừa khiếp sợ vừa xấu hổ, chút ít thành tựu của bản thân trong mắt của Bạch Tố Y ngày hôm nay dường như không khác gì trò cười, thế mà cô ta còn dương dương tự đắc à? Chỉ sợ rằng biểu hiện trước đó của cô ta trong mắt Bạch Tố Y chẳng khác gì một tên hề đang nhảy tới nhảy lui?
“Anh Mewithe, cô nhân viên này của công ty anh, tôi thấy nhân phẩm cô ta chẳng ra làm sao cả. Quý công ty đến loại nhân viên thế này cũng dám tuyển vào, điều này làm chúng tôi không thể không nghi ngờ về vấn đề phẩm chất của quý công ty.” Lâm Thiệu Huy cười, nói.
Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt Lý Dịch Quân lập tức trắng bệch như một trang giấy, lúc này trong đầu cô ta ngay lập tức hiện lên một dự cảm không lành.
“Mong hai vị an tâm! Trước đây tôi không hay biết về bản tính của cô ta, nhưng bây giờ đã biết cô ta là nhân viên đạo đức bại hoại như vậy, chúng tôi đương nhiên sẽ không thu nhận.” Mewithe nét mặt lạnh lùng nói, làm sao mà anh ta không hiểu ý của Lâm Thiệu Huy được chứ?
Tuy là bình thường anh ta cũng hay nghe nói con người Lý Dịch Quân không đứng đắn, thường xuyên mập mờ với khách hàng và cấp trên trong công ty, hơn nữa lại còn thường xuyên chèn ép cấp dưới, nhưng suy nghĩ đến việc cô ta đã giúp công ty biết bao việc, cho nên Mewith cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng bây giờ không ngờ đồ đần độn đáng chết này còn dám đắc tội với Bạch Tố Y, đây đúng là tự tìm đường chết.
Mà sau đó, Mewithe lạnh lùng nhìn Lý Dịch Quân: “Lý Dịch Quân, cô dám đắc tội với cô Bạch Tố Y, kể từ giờ phút này cô bị sa thải. Tôi không những muốn sa thải cô, tôi còn muốn toàn bộ ngành này cho cô vào danh sách cấm, từ giờ trở đi, chỉ cần là công ty dược có tiếng trên thế giới, đều tuyệt đối sẽ không chứa chấp thứ vô sỉ cặn bã như cô.”
Rầm!
Nghe xong, Lý Dịch Quân như bị sét đánh, rầm một tiếng liền quỳ rạp xuống trước mặt Bạch Tố Y.
“Bạch Tố Y, tôi…”
Nhưng Bạch Tố Y phẩy tay, khuôn mặt chán ghét nói: “Đừng nói xin lỗi bởi vì tôi sẽ không nói không việc gì đâu. Cô làm bao nhiêu chuyện quá đáng với tôi như vậy mà chẳng có chút áy náy gì, chuyện đến nước này cô cảm thấy tôi có thể tha thứ cho cô không?” Bạch Tố Y trước giờ chưa từng căm hận một ai đến như vậy. Trước giờ những gì cô để tâm đều ko phải là Lý Dịch Quân đã làm những gì, mà là thái độ của cô ta sau khi làm xong những chuyện đó.
Dù cho là một lời xin lỗi giả tình giả nghĩa thì Bạch Tố Y cũng không đến mức đẩy cô ta vào chỗ chết. Bạch Tố Y là một cô gái lương thiện, đến cả chó mèo cô cũng có lòng nhân từ, càng đừng nói là với con người. Nhưng có những người còn không bằng cả con chó.