Lúc Lâm Thiệu Huy nói xong câu này thì tất cả những người trong Tập đoàn Bạch Kỳ đều lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Hiển nhiên là bọn họ không thể ngờ được Lâm Thiệu Huy lại muốn thành lập một Tập đoàn Bạch Lạc mới.
Chuyện này đúng là một trò đùa mà.
Ầm!
Sau thời khắc yên lặng ngắt ngủi thì đám người nhà họ Bạch thi nhau cười ầm lên:
"Ha ha ha... một Tập đoàn Bạch Lạc á? Thằng này bị lừa đá vào đầu à? Cả gia đình nhà chúng mày mà đòi thành lập được một Tập đoàn Bạch Lạc á? Đùa cái gì mà vui thế?"
"Hừ! Thuốc tái sinh nằm trong tay bọn tôi, Tập đoàn Minh Long, nhà họ Phí ở Hải Dương,... tất cả bọn họ đều đang chờ để được hợp tác với Bạch Kỳ. Lâm Thiệu Huy, cậu lấy cái gì để thành lập lại một Tập đoàn Bạch Lạc khác đây hả?"
"Đúng là ngu xuẩn! Mày xúc phạm đến đám con ông cháu cha ở Nam Lộc thì điều đầu tiên mày nên làm là bảo vệ cái mạng chó của mày chứ không phải ở đấy ba hoa khoác lác đâu."
"..."
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bất kể là bác cả Bạch Long Hải hay là Bạch Chí Phàm đều châm biếm và tỏ vẻ khinh bỉ Lâm Thiệu Huy tới cùng cực.
Tất cả nguồn tài nguyên, toàn bộ dự án hợp tác đều nằm trong tay nhà họ Bạch. Thậm chí chẳng bao lâu nữa mà nhà họ Bạch bọn họ sẽ phát triển Bạch Kỳ trở thành một Tập đoàn vô cùng lớn mạnh, có thể sánh ngang tầm với Tập đoàn Minh Long. Nhưng còn Lâm Thiệu Huy thì sao?
Ngoài một gia đình thì bọn họ tiền chẳng có, thế lực cũng không, lại còn xúc phạm đến đám con ông cháu cha ở Nam Lộc. Thế mà còn đòi thành lập một Tập đoàn Bạch Lạc mới?
Đúng là mơ mộng viển vông!
Không chỉ có đám người nhà họ Bạch mà thậm chí cả đám người Bạch Tuấn Sơn cũng tỏ vẻ kinh ngạc sau khi nghe Lâm Thiệu Huy nói như thế.
"Thiệu Huy, con..."
"Lâm Thiệu Huy, anh điên rồi à?"
Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y đều bày ra vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng chỉ có Thẩm Ngọc Trân là không phản ứng như thế, thay vào đó bà ta nhìn cậu con rể bằng ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Bởi bà ta đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đám người Từ Minh Long, Trương Quốc Hào và cả Bloody Rosie lần lượt cúi đầu chào Lâm Thiệu Huy bằng vẻ tôn kính.
Nghĩ vậy nên ánh mắt mà Thẩm Ngọc Trân nhìn Lâm Thiệu Huy hiện lên một chút vui vẻ:
"Thiệu Huy, người khác có thể không hiểu cậu nhưng tôi thì khác, tôi sẽ ra sức giúp đỡ cậu."
Gì cơ?
Sau khi nghe Thẩm Ngọc Trân nói rằng bà ta sẽ ủng hộ Lâm Thiệu Huy thì tất cả mọi người xung quanh lại được dịp xôn xao.
Điên rồi! Ngay cả những thành viên trong nhà họ Bạch đều cho rằng Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân điên rồi.
Sao bà ta có thể tin tưởng một kẻ phế vật vô dụng như thế được chứ?
Mà cậu ta thì lấy tư cách gì để thành lập một Tập đoàn Bạch Lạc mới hả?
Đúng là nằm mơ, đúng là hoang tưởng!
Mà ngay lúc những người có chức vụ cao trong nhà họ Bạch đang định tiếp tục mở miệng giễu cợt Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân thì...
Két!
Két!
Từng tiếng phanh xe dồn dập vọng từ ngoài cửa vào, sau đó tất cả mọi người đều hướng tầm mắt về phía cửa chính. Ngay lập tức họ nhìn thấy rất nhiều con xe sang trọng dừng lại trong sân nhà họ Bạch.
Rolls Royce Phantom.
Bugatti Veyron.
Lamborghini.
Và rất nhiều loại xe sang trọng khác.
Những chiếc xe sang trọng như vậy cứ không ngừng tăng lên, gần như chỉ trong nháy mắt mà chúng đã lấp đầy khoảng sân nhà họ Bạch như thể ở đây đang diễn ra triển lãm ô tô vậy.
Mà điều khiến người nhà họ Bạch càng hoảng sợ hơn chính là biển số của những chiếc xe này đều thuộc về Thành phố Nam Lộc.
Xôn xao ồn ào...
"Biển số xe ở Thành phố Nam Lộc à? Chẳng lẽ là đám con ông cháu cha đó đến đây trả thù?"
"Chắc chắn là như vậy rồi, chỉ có giới tài phiệt chống lưng cho đám con ông cháu cha kia mới có tư cách sở hữu những chiếc xe sang trọng như thế thôi."
"Vậy là xong đời rồi. Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân nực cười thật đấy, vừa mới nói muốn thành lập một Tập đoàn Bạch Lạc mới mà chỉ tích tắc sau đã đi đời nhà ma. Ha ha ha..."
"..."
Sau khi xác định xem những chiếc xe sang trọng này đến từ đâu thì gần như tất cả người nhà họ Bạch đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt tràn ngập sự châm chọc, chế giễu và nghiền ngẫm.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thì một trong số những chiếc xe sang đó mở cửa, sau đó một người đàn ông trung tuổi trong bộ vest và đi giày da dìu một cậu thanh niên đi tập tễnh bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng.