"Dì cho rằng cấp trên không biết sao? Bọn họ dĩ nhiên là biết Lâm Chí Đô và Thánh Đường đang âm thầm cấu kết với nhau, cũng biết những hành động tiếp theo của Thánh Đường, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn cách đứng ngoài theo dõi và coi như không biết gì.”
Cái gì!
Sắc mặt của Nghê Lâm và La Băng lại thay đổi.
"Điều này là một chuyện không thể? Tại sao bọn họ lại làm vậy?”
Lâm Thiệu Huy là đại tướng, vậy mà bọn hó thấy Lâm Thiệu Huy sắp chết cũng không cứu, chuyện này đối với bọn họ thì có ích lợi gì chứ?
"Bởi vì cháu nắm quá nhiều quyền lực trong tay. Ngoại trừ việc là một đại tướng của An Nam lại còn là vua của Huyết Mục, rồi là Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu. Không có một đại tướng nào có đủ khả năng uy hiếp giống cháu. Hai người đã từng nghe về việc cắt giảm chứ?”
Hai người Nghê Lâm nói không lên lời.
Bởi vì sự tồn tại của Lâm Thiệu Huy đang uy hiếp đến an ninh của quốc gia sao?
Cho nên...
Bọn họ muốn thông qua việc cắt giảm nội bộ để làm suy yếu quyền lực và thế lực của Lâm Thiệu Huy sao?
Lâm Thiệu Huy bất đắc dĩ cười một tiếng:
"Chuyện của Thánh Đường rất phức tạp, một hai câu không thể nói hết được."
"Mấy chuyện này cũng không có liên quan gì đến cháu, cháu hãy sang nước ngoài đi. Dù sao nhà họ Lâm cũng sắp xong đời rồi, mong muốn của cháu cũng đã đạt được.”
La Băng kích động nói:
"Chỉ cần cháu ra nước ngoài, rồi về Huyết Ngục thì sẽ không có ai làm gì được cháu hết.”
Chỉ là…
Lâm Thiệu Huy lại lắc đầu, cười khổ nói:
"Cháu... Không thể đi được. Bởi vì cháu là đại tướng của An Nam, cháu phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho quốc gia, xã hội, nhân dân."
"Người ta đã đối với cháu như vậy vậy, sao cháu vẫn còn ngoan cố không đi vậy, cháu muốn chết sao?”
La Băng tức giận nói, Lâm Thiệu Huy một lòng nghĩ đến việc bảo vệ quốc gia, nhưng đổi lại là cái gì?
Là một sự nghi ngờ!
Là một sự cấm kị!
La Băng cảm thấy Lâm Thiệu Huy làm vậy là không đáng.
"Đây cũng là lý do vì sao cháu muốn ở lại đây, vì chỉ có cháu biết, Lâm Thiệu Huy cháu... Chưa từng nghĩ đến việc phản quốc. Từ đầu đến cuối Lâm Thiệu Huy cháu luôn là một đại tướng của An Nam, được sinh ra vì nhân dân và đất nước."
Lâm Thiệu Huy cười nói. Lúc này anh đã chuẩn bị một kế hoạch tốt rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải kiên trì ở lại đây.
Không bao giờ rời đi.
Nếu là có chết thì cũng sẽ chết với một ý chí rõ ràng.
"Cháu đừng ngu ngốc như vậy nữa.
La Băng tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Bà là một người phụ nữ, cho nên cũng không hiểu cái gọi là tình yêu tổ quốc là dì, cũng không biết xác chết bọ da ngựa là như thế nào.
Bà chỉ biết sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, bà chỉ là không muốn nhìn Lâm Thiệu Huy chết, còn những chuyện khác thì bà không muốn quan tâm tới.
Nhưng Nghê Lâm vẫn luôn im lặng không lên tiếng ở một bên khác, sắc mặt chợt thay đổi, nói:
"Dì sẽ không để cháu xảy ra chuyện gì đâu, tuyệt đối sẽ không!"
Nói xong, bà bước đi mà không hề quay đầu lại.
Bà muốn đi để tìm hiểu xem, rốt cuộc thì có chuyện gì đang xảy ra ở đây và bà ấy muốn chắc chắn là Lâm Thiệu Huy sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng La Băng lại không chịu bỏ cuộc mà tiếp tục nói:
"Thiệu Huy à, cháu đi theo dì đi. Những năm qua cháu đã chịu khổ đủ rồi, đừng vì những chuyện như thế này mà mất mạng một cách vô ích."
Từ khi bị vứt bỏ, anh đã vào sinh ra tử để trở thành vua của Huyết Ngục, rồi lại đi ở rể, Lâm Thiệu Huy đã phải chịu biết bao khổ sở rồi.
Nhưng bây giờ, anh lại muốn hy sinh vì tổ quốc sao?
Ngu ngốc, đây là một suy nghĩ thật ngu ngốc.
La Băng không muốn trơ mắt nhìn Lâm Thiệu Huy cứ tiếp tục phạm sai lầm như thế.
Bà không muốn Lâm Thiệu Huy đi nộp mạng.
Đứa trẻ này đã phải chịu khổ cả một đời rồi, đã đến lúc thằng bé tận hưởng sự hạnh phúc.
Lâm Thiệu Huy cười khổ nói:
"Cháu đi rồi, ai sẽ ở lại để cản Thánh Đường đây? Điều gì sẽ xảy ra với những người dân vô tội của An Nam đây? Còn những người lính đã vì cháu mà chết trên chiến trường thì sao? Cháu chính là người đã khơi mào chuyện này, làm sao cháu có thể phủi mông rồi bỏ đi như vậy được chứ?”
La Băng biết mình không có cách nào để thuyết phục Lâm Thiệu Huy, chỉ có thể tức bực giậm chân:
"Cháu, đúng thật là không thể nói lý với cháu mà. Dì mặc kệ cháu đấy.”
Nói xong, La Băng tức giận bước lên xe…
Nhưng lúc này…
Lâm Thiệu Huy ngửa mặt lên trời rồi thở dài, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười khổ:
"Tổ quốc, có tổ quốc thì mới có nhà."
Sao anh có thể nhẫn tâm khiến cho những người vô tội phải mất nhà chỉ vì bản thân được chứ?
Đầu óc của Lâm Thiệu Huy cũng không phải là có vấn đề, anh cũng đâu có muốn đi nộp mạng?