Mục lục
Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy anh ta mới là tốt nhất rồi?

Võ Đông Anh đột nhiên có hơi kích động.

Sao anh ta có thể từ chối yêu cầu của Vương Diễm Lệ được, anh ta còn phải nói thêm mấy câu hoa mỹ nữa với Vương Diễm Lệ để tranh thủ thời cơ, khiến Từ Hữu Dung nhanh chóng gả cho anh ta chứ.

Võ Đông Anh giả vờ cười đồng ý: “Được thôi thưa dì, chuyện này để cháu gọi cho mấy người bác sĩ nổi tiếng, xem xem bọn họ có thời gian tới khám bệnh cho bà nội hay không.”

Anh ta không nói một cách chắc chắn, nếu như Vương Diễm Lệ lại gọi điện tới giục nữa, anh ta hoàn toàn có thể thoát thân cho mình, nói rằng những bác sĩ anh ta đã gọi đều không có thời gian tới khám.


Vương Diễm lệ vui vẻ nào: “Được thôi, Đông Anh, vậy dì đợi tin tức tốt của cháu nhé.”

Nói xong, bà ta tắt điện thoại đi, vô cùng tự tin chờ đợi Võ Đông Anh gọi lại.

Vương Hữu Tài cảm thấy để tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia chiếm được thế thượng phong, trong lòng ông ta rất khó chịu, nên ông ta đã kích thích mọi người.

“Lầm Thiệu Huy không phải ăn to nói lớn lắm sao, chỉ cậu bà nội dùng thuốc của anh ta thì có thể chết đi sống lại được, chúng ta có cần qua đó xem sao không nhỉ?”

“Đi thôi, nhất định phải đi xem. Nếu như tên nhóc đó không chữa được cho bà cụ, vậy mấy người chúng ta lập tức báo cảnh sát, cho anh ta ngồi tù mọt gông.”

“Xem sau này anh ta còn dám tỏ ra đắc ý trước mắt chúng ta nữa hay không!”

Mọi người lần lượt đi tới bệnh viện của bà cụ.

Nhìn thấy bà cụ vẫn nằm trên giường như cũ, không có chút biến hóa gì...

Nhìn thấy cảnh này, Vương Hữu Tài lập tức cười lạnh: “Từ Đức Tường, không phải anh tin rằng thuốc kia của Lâm Thiệu Huy có tác dụng lắm hay sao, vậy tại sao bà nội vẫn còn hôn mê bất tỉnh vậy?”

Vương Diễm Lệ cũng oán trách nói: “Từ Đức Tường, anh lại bị tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia chơi một vố nữa rồi. Anh đúng là tên ngốc mà, tên phế vật chó chui gầm chạn kia có y thuật gì đâu chứ.”

Từ Hữu Dung chán ghét nói với Vương Diễm Lệ:

“Mẹ, đã là lúc nào rồi, mẹ có thể im miệng lại được không, đừng nói nữa có được không?”

Từ Đức Tường giải thích rõ ra: “Đan hoàn hồn này vừa được dùng, sao có thể lập tức có tác dụng ngay được? Vẫn cần phải có chút thời gian chứ...”

Vương Hữu Tài cắt ngang lời Từ Đức Tường, ông ta cười châm biếm nói:

“Anh thật sự coi Lâm Thiệu Huy là bồ tát sống sao? Tên nhóc đó thì có thể có được thuốc gì tốt chứ, cái gì mà đan hoàn hồn, nghe tên đã biết là giả rồi.”

Từ Hữu Dung tức giận nói: “Cậu cả, cậu không hiểu chuyện gì thì đừng có ăn nói linh tinh! Lâm Thiệu Huy nói rồi, chỉ cần sau khi dùng đan hoàn hồn, bệnh của bà nội sẽ tốt lên, ngày mai có thể xuống giường đi lại được.”

Vương Hữu Tài cười lạnh: “Từ Hữu Dung, đầu cháu có phải là bị sốt tới hâm hấp rồi không? Bệnh của bà nội nặng như vậy, gì mà sẽ nhanh chóng tỉnh lại, ngày mai có thể xuống giường đi lại được, chuyện này sao có thể chứ?”

Lâm Thiệu Huy nhún vai, cười nói:

“Cho dù ông nghĩ là không thể, đáng tiếc mọi chuyện không phải ông cứ nói là được, bà nội sẽ nhanh chóng tỉnh lại, hơn nữa ngày mai nhất định có thể xuống giường đi lại được.”

Từ Đức Tường tức giận xông tới trách mắng Vương Hữu Tài:

“Anh có thể yên tĩnh một chút được không? Mẹ tôi vẫn còn đường bệnh nặng, Lâm Thiệu Huy đã nói là có thể chữa khỏi bệnh cho bà của anh, vậy là có hy vọng lớn lắm rồi!”

Thấy Từ Đức Tường tin tưởng Lâm Thiệu Huy như vậy, Vương Hữu Tài tức đến hét lên:

“Tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia có thể thật sự chữa khỏi bệnh của bà ngoại, tôi lập tức dập đầu với anh ta ba cái!”

Lâm Thiệu Huy cười hỏi: “Lời anh nói là thật chứ?”

“Đương nhiên.” Vương Hữu Tài vỗ ngực mình, ông ta nhìn xem Lâm Thiệu Huy có thể làm được chuyện gì.

Một tên phế vật chó chui gầm chạn thì có thể chữa khỏi được bệnh cho người già hay sao?

Nói đùa cái gì vậy trời?


“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Chỉ sợ anh không chữa được bệnh cho bà cụ lại còn khiến bà ấy nhanh đi chầu trời hơn, lúc đó anh định thế nào?”


Lâm Thiệu Huy gật đầu: “Nếu như tôi không chữa khỏi bệnh cho bà nội, tôi lập tức cút ra khỏi nhà họ Bạch, từ giờ trở đi, không bước vào nhà họ Bạch nửa bước.”


Anh vừa dứt lời, Vương Diễm Lệ ở bên cạnh lập tức cướp lời:


“Lâm Thiệu Huy, đây là chính anh tự nói đấy, không chữa khỏi được bệnh cho bà nội thì anh lập tức cút ra khỏi nhà họ Bạch, đừng có dây dưa với Bạch Tố Y nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK