Chẳng khác gì đang tìm cái chết!
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như gặp phải ma để nhìn Lâm Thiệu Huy, vô cùng khiếp sợ.
Đến lúc này, Từ Bạch Đình đang mừng đến phát điên rồi, khóe miệng anh ta nở nụ cười độc ác, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như đang nhìn một người chết!
Nhất là khi anh ta nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Ngọc Đường đang vô cùng âm u, anh ta biết, Lâm Thiệu Huy hẳn phải chết rồi!
Xong…
Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn thay đổi.
Trong mắt bọn họ, Lâm Thiệu Huy đã gây ra họa lớn. Mà vì vậy, không chỉ anh phải chết, mà ngay cả người thân của anh là Bạch Tố Y cũng phải trả cái giá rất đắt.
Bởi vì Lâm Thiệu Huy đã đắc tội người không nên đắc tội nhất!
Nghiêm Ngọc Đường, ngay cả chủ nhà của nhà họ Tiêu ở Bắc Lộ cũng phải đối xử cung kính với ông ta!
Lâm Thiệu Huy dám can đảm sỉ nhục ông ta, thì chỉ có một con đường chết!
Lúc này, Bạch Tố Y cũng không kìm được mà nắm chặt tay Lâm Thiệu Huy, trên mặt cô chỉ còn lại vẻ ảm đạm.
“Bạch Tố Y, tôi phải nói một tiếng chúc mừng cô! Cô tìm được một người chồng giỏi quá, sỉ nhục ông Đường như thế, chẳng khác nào sỉ nhục nhà họ Tiêu ở Bắc Lộc. Hôm nay các người đừng hòng còn sống rời khỏi nơi này.”
Ôn Nhã Như phá lên cười ha hả, trong mắt cô ta chỉ toàn là vẻ châm chọc, đồng thời còn vươn tay ra, tham lam nói:
“Dù sao thì các người cũng sắp xong đời rồi, cái dây chuyền trên cổ cô tôi rất thích, cô đưa nó cho tôi đi!”
Từ khi Bạch Tố Y vừa tới, cô ta đã bị chiếc vòng cổ xinh đẹp của Bạch Tố Y hấp dẫn, muốn chiếm làm của riêng.
Cả đời này, cô ta chưa từng nhìn thấy món trang sức nào xa hoa như thế!
Cô ta không biết chiếc vòng cổ đó là Lâm Thiệu Huy tặng cho Bạch Tố Y, giá trị cũng lên tới cả trăm nghìn đô la…
Trái tim biển cả!
“Đây là quà Lâm Thiệu Huy tặng tôi, tôi sẽ không đưa nó cho ai cả.”
Nhưng Bạch Tố Y lại lắc đầu.
Lâm Thiệu Huy tặng?
Nghe thấy vậy, ham muốn trong lòng Ôn Nhã Như lập tức tan thành mây khói, tiếp theo, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khinh thường:
“Chỉ là một món đồ rẻ tiền thôi nhỉ? Chậc chậc, Bạch Tố Y, tham gia tiệc tối mà cô lại đeo một món hàng giả, không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Cô!”
Bạch Tố Y tức phát khóc, vô cùng phẫn nộ nói: “Đây là quà Lâm Thiệu Huy tặng tôi, sao có thể là giả được!”
Cô nhớ rất rõ, sợi dây chuyền này được đấu giá ở Huyết Đồ Mi, có giá trị cả trăm nghìn đô la!
Sao lại là giả được?
“Đây là một sợi dây chuyền đính kim cương, lại còn được đính nhiều như thế, ít nhất cũng phải một trăm nghìn đô la!”
Ôn Nhã Như hừ lạnh nói, trên mặt cô ta toàn là vẻ khinh thường: “Một đứa nghèo rớt như anh ta sao có thể mua được nó chứ?”
“Đây nhất định là hàng giả! Chẳng qua, nó lại cũng thật xứng với một con điếm có thể ngủ cùng cả đống đàn ông như cô!”
Nói xong, cô ta đột nhiên ra tay, đoạt lấy sợi dây chuyền kia.
“Cô!”
Bạch Tố Y không ngờ rằng đối phương sẽ vô liêm sỉ như vậy, ăn cướp trắng trợn!
Lúc cô kịp phản ứng lại thì sợi dây chuyền đã nằm trong tay Ôn Nhã Như rồi.
“Cô trả lại cho tôi, đây là quà Lâm Thiệu Huy tặng tôi!”
Sau khi phản ứng lại được, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y rưng rưng nước mắt, bi phẫn kêu lên với Ôn Nhã Như.
Ôn Nhã Như đã sỉ nhục cô trước mặt mọi người, nhưng vẫn không chịu buông tha cho cô. Bây giờ cô ta thậm chí còn cướp luôn cả chiếc vòng cổ mà chồng cô tặng cô ư?
“Không phải đây là một món đồ rẻ tiền sao? Sao cô phải lo lắng như vậy chứ?”
Ôn Nhã Như khinh bỉ nói.
Trong khi đó, Lâm Thiệu Huy cũng bị cô ta chọc giận, ánh mắt anh lạnh lẽo thấu xương, nhìn Ôn Nhã Như như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Tôi khuyên cô tốt nhất hãy biết điều một chút. Bởi vì sợi dây chuyền đó chỉ cần thiếu một viên kim cương thôi, cô cũng không đền nổi!”
Cái gì?
Còn dám uy hiếp mình?
Khuôn mặt Ôn Nhã Như lập tức bị bao phủ bởi màn sương lạnh, trong mắt cô ta lộ ra vẻ oán độc.
Cái thằng nghèo kiết xác này cũng dám uy hiếp mình?
Một giây tiếp theo, cô ta đột nhiên hung hăng ném sợi dây chuyền xuống đất!
“Cạch!”
Trong nháy mắt, sợi dây chuyền gãy thành hai nửa!