Trước mặt Từ Minh Long, Dương Mộc Thủy chẳng khác nào một nhân viên quèn. Thậm chí trong các buổi tiệc, ông ta còn chẳng có tư cách nói chuyện với Chủ Tịch Long. Điều khiến Dương Mộc Thủy cảm thấy khó hiểu là sao Từ Minh Long lại có mặt ở đây?
“Kia là người nắm quyền lực đứng thứ ba của Tập đoàn Minh Long, Giám đốc Đông.”
“Kia là Giám đốc Hoàng của Tập đoàn Minh Long!”
“...”
“Rầm!”
Dương Mộc Thủy phải giật mình sửng sốt khi thấy cảnh này. Mấy chục người đàn ông trung niên bước xuống khỏi xe này đều là nhân vật đầu não của Tập đoàn Minh Long. Ngoài người nắm quyền lực đứng thứ hai là Lý Trung Huy đã bị gạch tên ra, gần như tất cả các giám đốc đều đến đông đủ.
“Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy nhỏ?”
Trên trán Dương Mộc Thủy đổ đầy mồ hôi, chảy như mưa từ khuôn mặt ông ta xuống.
Bất cứ ai trong mấy chục nhân vật lớn này đều có thế lực mạnh hơn ông ta nhiều. Mà những nhân vật này lại xuất hiện cùng một lúc. Đây quả thực là sự kiện lớn có thể làm rung động toàn bộ Long Giang. Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện khiến Bạch Tuấn Sơn sững sờ hơn. . Được copy tại [ trumtr uyeИ.V N ]
Sau khi mấy chục nhân vật cấp cao của Tập đoàn Minh Long xuống xe, trên mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ lo lắng không yên, xếp thành một hàng dài. Sau đó bước về hướng này với vẻ mặt hồi hộp và kích động.
Đến tận khi Từ Minh Long dẫn hàng chục nhân vật đầu não của tập đoàn bước tới trước mặt Bạch Tuấn Sơn và Lâm Thiệu Huy thì dừng lại. Bọn họ đồng loạt cúi gập người và đồng thanh nói: “Từ Minh Long của Tập đoàn Minh Long, xin chào ông chủ!”
“Mạc Vĩnh Đông của Tập đoàn Minh Long, xin chào ông chủ!”
“...”
Từng giọng nói cung kính, cuồng nhiệt nối tiếp nhau vang lên. Mấy chục nhân vật lớn đồng loạt cúi gập người xuống chào, cảnh này đúng là cực kỳ hoành tráng.
“Ực...”
Khi giọng nói của người cuối cùng kết thúc, toàn bộ xung quanh đường cái rơi vào trạng thái im lặng. Dương Mộc Thủy, Bạch Tuấn Sơn, người phụ nữ quyến rũ và những người làm công ở xung quanh đều trợn tròn mắt. Bọn họ thấy gì thế này? Từ Minh Long và tất cả nhân vật cấp cao của tập đoàn cùng cúi gập người chào. Lại còn gọi là “ông chủ” nữa.
Chuyện này khiến Dương Mộc Thủy và người phụ nữ xinh đẹp kia hồn vía lên mây. Rõ ràng Từ Minh Long và mấy chục nhân vật cấp cao này cúi đầu với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tuấn Sơn.
“Bịch bịch!”
Mặt Dương Mộc Thủy trở nên trắng bạch như tờ giấy, hai chân mềm nhũn. Ông ta bị dọa ngã ngồi trên mặt đất. Giờ phút này, Dương Mộc Thủy ngồi bệt trên đất, hai mắt đờ đẫn nhìn cảnh trước mặt. Ông ta bị sốc rất mạnh.
Dù bất cứ người nào trong nhóm của Từ Minh Long cũng là nhân vật có thể hô mưa gọi gió ở Long Giang này. Mà bây giờ, mười mấy nhân vật đầu não này lại cùng xuất hiện. Không những vậy còn cúi đầu chào Bạch Tuấn Sơn và Lâm Thiệu Huy, đồng thanh gọi là “ông chủ” nữa.
“Con mẹ nó! Sao có thể có chuyện này được?”
“Tách tách tách!”
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy như mưa từ trên trán của Dương Mộc Thủy xuống. Trong lòng ông ta có dự cảm, bản thân đã gây họa lớn rồi. Mà lúc này, Bạch Tuấn Sơn cũng đang trợn mắt há hốc miệng. Bởi vì đám người Từ Minh Long cúi chào về phía ông ta.
“Mẹ kiếp... Chuyện gì thế này?”
“Ba! Người ta đang gọi ba đấy!” Lâm Thiệu Huy mỉm cười, trêu Bạch Tuấn Sơn.
Câu nói này khiến ông ta giật mình tỉnh táo lại. Ông ta vội vàng hoảng hốt nói với đám người Từ Minh Long: “Chủ tịch Long, ông làm cái gì vậy? Bạch Tuấn Sơn tôi không chịu đựng nổi đâu. Các người đừng như vậy!”
Bạch Tuấn Sơn luống cuống tay chân, trên mặt tràn đầy vẻ bối rối. Còn đám người Từ Minh Long nghe thấy lời của Lâm Thiệu Huy thì lập tức hiểu ý của đối phương. Anh không muốn bại lộ thân phận của mình.
“Tổng giám đốc Sơn! Là như thế này, lần này chúng tôi tới là vì chúng tôi nghe nói trong lễ mừng thọ Lý Trung Huy đã nói năng lỗ mãng với ông. Vì thế tôi mới cố ý dẫn các thành viên hội đồng quản trị của Tập đoàn Minh Long tới đây để xin lỗi ông!” Từ Minh Long tỏ ra cung kính đáp.
Câu nói này lại khiến Bạch Tuấn Sơn càng ngây người ra hơn. Hóa ra họ thật sự đến vì mình. Chỉ có điều ông ta có tài đức gì mà có thể quấy rầy tới nhân vật lớn như Từ Minh Long chứ?