Mọi người hết chỗ nói.
Nhất là Lãnh Bất Phàm và Hạ Lan Kiều.
Bọn họ nghe Lâm Thiệu Huy gọi ông mình là “thằng già” xong thì tức đến nổ phổi.
“Được đấy! Lâm Thiệu Huy, nếu anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy bây giờ tôi gọi điện cho ông tôi, đợi đến khi ông ấy đến, anh xem ông ấy hành chết anh như thế nào!”
“Đúng! Tôi cũng gọi cho ông tôi, phải kể thái độ của tên khốn này cho ông nghe!”
Nói xong, trước ánh mắt của mọi người, Lãnh Bất Phàm và Hạ Lan Kiều lấy ra điện thoại của mình, rồi sau đó thi nhau call video.
Rất nhanh đã có người bắt máy, đám người Bạch Chí Phàm đứng sau xe lăn thấy trên màn hình hiện lên bóng dáng của một ông lão.
Dường như ông lão đang bị thương nhưng vẫn khó để che đậy ánh mắt sắc bén đầy khủng bố của ông.
Ông chính là Lãnh Ngạo Thiên.
“Bất Phàm! Sao vậy? Thằng nhãi kia tự mình ra tay chứ?” Lãnh Ngạo Thiên nhẹ nhàng hỏi một câu.
Trong lời nói của ông tràn đầy sự tự tin, cứ như đã đoán trước từ lâu rằng nghe thấy điều kiện của mình thì Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ chọn tự mình ra tay.
Nhưng mà!
Lãnh Bất Phàm căng da đầu, tức giận nói: “Ông ơi! Thằng nhãi kia không biết trên dưới! Anh ta muốn ông tự tới, thậm chí còn nói mấy câu ngông cuồng, nào là bảo ông là “thằng già”, không đánh thắng anh ta được!”
Cái gì!
Sau khi nghe lời Lãnh Bất Phàm nói, đám Bạch Chí Phàm đứng phía sau lập tức thấy sắc mặt của Lãnh Ngạo Thiên trong video bỗng cứng lại, sau đó trở nên tức giận, sâu trong đôi mắt lập lòe phẫn nộ.
Tĩnh lặng!
Lúc này không khí áp lực tới cực hạn rồi.
Dường như mọi người còn nghe thấy tiếng thở dốc thô bạo từ trong video. Cứ như một con thú hoang bị lời này chọc giận.
“Ha ha ha ha...”
Trong không gian tĩnh lặng đầy áp lực, một tiếng cười mang theo tang thương vang lên.
“Được lắm! Không ngờ Lãnh Ngạo Thiên ta làm anh hùng cả một đời, mấy ngày trước thua trong tay thầy trò Huyết Tổ còn không nói! Hôm nay một thằng nhóc ở thành phố hạng ba cũng dám bất kính với ta! Đúng là... được lắm!”
“Bất Phàm! Con bảo thằng nhãi kia rửa sạch cổ chờ ông! Bây giờ ông đi ngay! Xem xem thằng đấy có phải thân thể làm từ kim cương, không phá hủy được hay không!”
Trong lời nói còn lộ ra khí độ hung thần.
Tất cả mọi người nghe xong, có thể thấy được khi Lãnh Ngạo Thiên nói những lời này ông nghiến răng nghiến lợi đến mức nào.
Không chỉ có ông!
Sau khi Hạ Lan Kiều ở bên cạnh nói câu này với Hạ Lan Sơn trong video xong thì thanh âm Hạ Lam Sơn tức giận của ông cũng vang lên.
“Cái gì!”
“Một thằng chó cũng dám bất kính với Hạ Lan Sơn ta!”
“Được! Được lắm! Kiều Kiều, con chờ ở đó, ông đến lột da thằng chó đấy ngay!”
Tút... tút...
Ngay khi dứt lời, ông cúp máy luôn. Máy bị cúp vang lên tiếng tút tút kéo dài.
Tắt video call rồi.
Xong!
Ngay lúc này, Bạch Tố Y trong hội trường cảm thấy tim mình nhảy dựng lên, đập điên cuồng, sau đó trước mắt tối sầm, dường như chuẩn bị ngất lịm.
“Vợ à!”
Lâm Thiệu Huy tay nhanh mắt lẹ, ôm lấy Bạch Tố Y.
Anh thấy sắc mặt Bạch Tố Y trắng bệch, không tí sức sống, cứ như lúc nào cũng có thể ngất vậy.
Hiển nhiên là bị kinh sợ quá mức!
“Ba! Ba đưa Bạch Tố Y vào văn phòng nghỉ ngơi đi! Ở đây có con lo rồi!” Lâm Thiệu Huy nói với Bạch Tuấn Sơn.
Nghe những lời này, trên mặt Bạch Tuấn Sơn tràn đầy lo lắng.
“Thiệu Huy, con... một mình con có ổn không? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi! Cảnh sát nhất định sẽ bảo vệ con!”
Lúc này Bạch Tuấn Sơn cảm thấy da đầu mình hoàn toàn tê dại.
Dù sao đối thủ là hai đại tông sư, cho dù con rể ông có nghịch thiên thì kết cục cũng sẽ rất thê thảm.
Nhưng mà!
Lâm Thiệu Huy nhàn nhạt lắc đầu.
“Ba, ba không cần lo lắng, con sẽ lo được mà!”
“Được... được rồi!”
Bạch Tuấn Sơn nhìn thái độ kiên quyết của Lâm Thiệu Huy, chỉ có thể đỡ Bạch Tố Y đang sắp ngất lên văn phòng trên tầng.
Mãi đến lúc hai người rời khỏi.
Trong hội trường ồn ào hẳn lên, sôi nổi bàn luận.
Cao Thánh Viễn ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như nhìn một thằng hề, cười như điên: “Ha ha ha... Lâm Thiệu Huy, thật không ngờ báo ứng tới nhanh đến vậy! Anh đánh gãy tứ chi tôi, chớp mắt một cái hai đại tông sư đã tới để phế anh thành người thực vật! Ha ha ha, đáng lắm!”
Cao Thánh Viễn đắc ý cười vui vô cùng.
Mà Cao Trí Long và đám nhà cung cấp vừa chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Bạch Lạc trên mặt tràn đầy may mắn.
May mà họ cắt đứt vớt Bạch Lạc!
Nếu không có khi bọn họ cũng bị tên xui xẻo Lâm Thiệu Huy này làm liên lụy mất!
Mà bọn Lãnh Bất Phàm nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như nhìn người chết.
Trong phút chốc, Lâm Thiệu Huy đã biến thành cái gai trong thịt trong mắt mọi người!