“Rầm!”
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Tiêu Quang Tuấn đang nói chuyện đột nhiên bay ngược ra sau, cả người nện một phát đau điếng lên bàn tiệc.
Anh ta ngã ngửa trên bàn, nhìn vô cùng chật vật.
Một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng anh ta. Một nửa bên mặt của anh ta đã máu thịt be bét.
Bị một chưởng đập nát!
Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy vẫn lạnh nhạt, anh nói: “Tôi nói rồi, cậu ngậm mồm vào!”
Trời ơi!
Khi chứng kiến điều này rồi, tất cả mọi người đều muốn phát điên!
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại sự rung động, con ngươi như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Ai nấy đều cảm thấy như mình đang mơ!
Bọn họ vừa thấy cái gì?
Lâm Thiệu Huy chỉ dùng một tay thôi đã đánh bay Tiêu Quang Tuấn ra ngoài? . ngôn tình ngược
“Ực!”
Tất cả mọi người nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đưa tay lên dụi mắt. Lúc này, cho dù có ai không tin đi chăng nữa, thì đập vào mắt họ cũng là hình ảnh Tiêu Quang Tuấn chật vật ngã lăn ra trên đất, khiến cho bầu không khí sôi sùng sục!
“Trời ạ! Anh… Anh ta dám đánh lại cậu Tuấn?”
“Điên rồi! Thằng nhóc này điên rồi!”
Anh lại dám đánh chủ nhân tương lai của nhà họ Tiêu ư?
Cho dù vợ của Lâm Thiệu Huy thật sự là Tông chủ Nam Lộc, thì bọn họ cũng không thể nào chống lại được con quái vật nhà họ Tiêu đã đứng sừng sững hơn bốn trăm năm ở Bắc Lộc đâu!
Thế này khác nào lấy trứng chọi đá!
Hành động lần này của Lâm Thiệu Huy không khác gì vừa tát cho nhà họ Tiêu một cái thật mạnh. Chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ không bỏ qua cơn tức này, không chỉ Lâm Thiệu Huy, mà ngay cả người có liên quan đến anh cũng phải chết!
“Hu hu…”
Bạch Tố Y lúc này vô cùng sợ hãi, ngồi bệt trên đất, dường như đã thấy ngày tận thế của cả nhà họ rồi.
Cô không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy lại to gan như thế, dám ra tay đánh Tiêu Quang Tuấn.
Mặc dù cùng là người đại diện cho vua của Huyết Ngục, nhưng mà địa vị của nhà họ Tiêu ở Huyết Ngục ở rất cao, một người mới như cô không thể so sánh nổi.
Nhưng bây giờ Lâm Thiệu Huy lỗ mãng như thế này, cả nhà bọn họ chết chắc rồi!
Cùng lúc đó, Tiêu Quang Tuấn cũng tưởng mình đang nằm mơ, trong mắt anh ta là vẻ không thể tin nổi.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta như vầng trăng được các vì sao bao quanh, đứng ở vị trí cao, vô cùng quyền uy, chưa có một ai dám bất kính với anh ta.
Thế nhưng hôm nay ở một tỉnh Nam Lộc nhỏ bé này mà anh ta lại bị một thằng con rể vô dụng đánh?
Hai mắt anh ta trợn to như muốn xé rách cả mí mắt, trong hai con ngươi là sự oán hận đáng sợ.
“Mày… Lại dám đánh tao?”
“Tốt! Tốt lắm! Tao đảm bảo với mày, mày sẽ phải chết! Tất cả những người có quan hệ với mày cũng phải chết!”
Nghe thấy vậy, Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình cũng vô cùng vui mừng.
Bởi vì bọn họ đều biết, Lâm Thiệu Huy đã gây họa lớn rồi. Bây giờ cho dù là mượn thế lực của toàn bộ Nam Lộc này cũng không cứu được Lâm Thiệu Huy nữa.
“Ông Đường! Làm thịt nó cho tôi!”
Tiêu Quang Tuấn thét lên điên cuồng, lộ ra oán hận sâu đậm. Bây giờ anh ta đã không kịp chờ để băm Lâm Thiệu Huy ra thành trăm mảnh nữa.
Cái gì?
Nghe anh ta nói xong, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn chằm chằm Tiêu Quang Tuấn.
Trong sảnh, không khí dường như đã ngưng đọng lại.
Ông Đường, Nghiêm Ngọc Đường!
Không ngờ ông ta thật sự ở đây!
“Cộp cộp cộp…”
Đúng lúc này, một ông cụ mỉm cười đi ra khỏi đám người, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Thiệu Huy chằm chằm.
“Chàng trai, cậu quá đáng quá rồi! Dám sỉ nhục cậu chủ nhà họ Tiêu của chúng ta như thế! Quỳ xuống chịu chết đi! Lão già này cho cậu một cái chết êm áo!”
Nghe thấy vậy, ai nấy cũng đều bất ngờ và sợ hãi.
Nghiêm Ngọc Đường định tự tay trừng trị tên nhãi ngông cuồng này sao?
Vậy thì Lâm Thiệu Huy đâu còn đường sống nữa?
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Thiệu Huy bây giờ chỉ còn lại sự chế nhạo, dường như bọn họ đã đoán được kết cục của Lâm Thiệu Huy bi thảm như thế nào.
Thằng nhóc này dừng ở đây là được rồi.
Chẳng qua, ngay vào lúc mọi người cho rằng Lâm Thiệu Huy sẽ sợ mất mật, thì anh lại từ từ ngẩng đầu lên, lại lặp lại một lần nữa:
“Bán kính năm mét là giới hạn!”