Khi nghe Thái Quốc Phú nói câu này, Bạch Tố Y chỉ cảm thấy như bị sét đánh, hai mắt tối sầm lại.
"Không... không thể! Lâm Thiệu Huy không thể chết được!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y tái nhợt, cô nhìn chằm chằm Thái Quốc Phú, hét lên:
"Chồng tôi chỉ đi giải quyết một số chuyện thôi, anh ấy rất nhanh sẽ quay lại, anh ấy không thể chết được!"
Bạch Tố Y không tin.
Không tin chút nào.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy cảnh này, Thái Quốc Quyền ngồi trên xe lăn cười lạnh, vẻ mặt dữ tợn nói:
"Bạch Tố Y, cô đừng có nằm mơ! Để tôi nói thật, các người vừa ra khỏi khách sạn thì đã bị chúng tôi cho người theo dõi rồi!"
"Để giết chồng của cô, anh em chúng tôi đã phái đi 4 tên sát thủ!"
Bốn tên sát thủ?
Nghe vậy, trong lòng Bạch Tố Y vẫn cảm thấy còn một chút may mắn:
"Chồng tôi có thể một đánh hai mươi! Anh ấy sẽ không bao giờ bị mấy người giết... không..."
"Hừ! Đúng là đồ ngu!"
Thái Quốc Phú cười lạnh một tiếng, độc ác nói:
"Cô cho rằng 4 tên sát thủ của chúng tôi chỉ là kẻ vô dụng hay sao. Nói thật cho cô biết, bốn người bọn họ được huấn luyện kĩ càng, lấy một choi mười! Nếu 4 người liên thủ với nhau thì chồng của cô chết chắc"
Oanh...
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y càng ngày càng tái nhợt.
Đúng.
Cố ý giết người.
Lâm Thiệu Huy thậm chí còn không biết rằng có người đang đuổi theo mình, Hơn nữa, 4 tên sát thủ hung ác như vậy, Lâm Thiệu Huy… sợ là không xong rồi
Tưởng tượng đến cảnh Lâm Thiệu Huy có thể đã gặp tai nạn.
Bạch Tố Y sững sờ.
Trong đầu cô, hình ảnh của Lâm Thiệu Huy không ngừng hiện ra từng chút một
Người đàn ông đó, giặt quần áo, không bao giờ phàn nàn.
Người đàn ông đó yêu cô đến khắc cốt ghi tâm
Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, chính Lâm Thiệu Huy là người đã giúp cô vượt qua khó khăn, anh đã âm thầm chiếm trọn trái tim của cô và trở thành tất cả đối với cô.
"Không!!!"
Bạch Tố Y nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị một đao sắc bén chém tới khiến cô run lên.
Tí tách!
Tí tách!
Những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô
Đau thương muốn chết.
Trong khi Bạch Tố Y đang xuất thần, Thái Quốc Phú đã nháy mắt với vệ sĩ bên cạnh của ông ta.
Xoạt!
Bộ dáng của tên vệ sĩ nhanh một cách khủng khiếp, Bạch Tố Y còn chưa kịp phản ứng đã có bóng dáng đột nhiên lao tới chỗ cô.
Đôi chân tung ra cú đá đột ngột
Anh ta đánh mạnh vào cổ tay Bạch Tố Y và đá con dao gọt hoa quả đi ngay lập tức.
"Không hay…"
Bạch Tố Y bị đau ở cổ tay, nhất là khi nhìn thấy vũ khí tự vệ duy nhất của mình, con dao gọt hoa quả bị đá bay, tim cô run lên.
Xong rồi...
Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ kết thúc đau khổ như thế nào nếu không có dao.
"Hahaha..."
Nhìn thấy chỉ cần một kích là thành công, sắc tâm của Thái Quốc Phú lại nổi lên, ông ta cười càng dữ tợn hơn: "Hiện tại cô đã là góa phụ, tôi sẽ đè cô ngay tại chỗ, cởi quần áo của cô ra, trước mặt em trai tôi mà hành hạ cô!"
Nói xong, Thái Quốc Phú vồ tới Bạch Tố Y như một con sói đói.
Tuy nhiên, ông ta vừa mới xông tới.
Bạch Tố Y liền tát một cái.
Bốp!
Thái Quốc Phú bất ngờ, không kịp đề phòng, cả người sững lại, trong lòng hiện ra một tia tức giận và nhục nhã:
"Con điếm thối lại dám đánh tao!"
"Tao giết chết mày!"
Vừa dứt lời, Thái Quốc Phú đã tát mạnh vào khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tố Y khiến cả người cô loạng choạng.
Dấu tay đỏ tươi nổi lên trên khuôn mặt xinh như tuyết của Bạch Tố Y.
Lúc này, Bạch Tố Y trực tiếp bị đánh tới mơ màng.
Và sau khi nhìn thấy vẻ ngoài xuất thần của cô.
Thái Quốc Phú lại càng nổi lên thú tính, ông ta ngay lập tức xông về phía Bạch Tố Y mà đánh tiếp