Nghe anh nói như vậy, Nghiêm Ngọc Đường chỉ cảm thấy trái tim mình sắp ngừng đập rồi, gần như sợ tới mức tè ra quần.
Giết ngài?
Ngài là người đàn ông có danh xưng là Ma vương, đường đường là ông vua của Huyết Ngục. Đừng nói là một mình tôi, cho dù là mười đại tông sư nữa đến, cũng không đánh nổi ngài!
Tôi… Sao tôi dám lỗ mãng?
Nghĩ vậy, dưới ánh mắt khó tin của mọi người, Nghiêm Ngọc Đường đã quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, không ngừng dập đầu, sợ hãi mất mật nói: “Thưa ngài, là do tôi có mắt không tròng, là tôi không biết điều! Hi vọng ngài bao dung, tha cho tôi đi!”
“Trước mặt ngài tôi mới là con kiến, tôi… Tôi đáng chết!”
Vừa nói ông ta vừa tự tát mình mấy cái.
Chỉ một lát sau, má phải của ông ta đã toàn máu tươi, da mặt ông ta rách ra, có thể thấy được bây giờ Nghiêm Ngọc Đường đang sợ hãi tới mức nào.
“Bốp bốp!”
Nhưng mà ông ta lại như không muốn sống, bàn tay kia không ngừng vỗ lên mặt ông ta, tức giận đập.
Trong nháy mắt, gương mặt già nua của ông ta đã chảy máu tươi đầm đìa.
Trời ạ!
Nhìn thấy Nghiêm Ngọc Đường giống như con chó quỳ rạp trên đất, sợ hãi xin được khoan dung, khiến tất cả mọi người phải giật mình trợn tròn mắt.
Thế này… Sao có thể được?
Không phải Nghiêm Ngọc Đường đã rất tự tin nói rằng mình có thể giết được Lâm Thiệu Huy dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng sao bây giờ ông ta lại quỳ xuống như thế?
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều phát điên đến nơi rồi, da đầu tê rần rần, cảm thấy tim mình sắp rơi ra khỏi cổ họng.
Một đại tông sư mà lại phải quỳ xuống trước một tông sư nhỏ bé ư?
Ảo giác!
Con mẹ nó, đây chắc chắn là ảo giác!
Nhất là Tiêu Quang Tuấn.
Khi anh ta nhìn thấy hộ thần nhà mình, một ông cụ xưa nay đều uy nghi đáng kính bây giờ lại phải quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy cầu xin tha thứ, thậm chí còn đang tự đánh mình. Anh ta cảm thấy hô hấp của mình bị nghẹn lại, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Không chỉ có anh ta, mà ngay cả Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình cũng đã hoàn toàn hóa đá.
Hai người bọn họ đột nhiên có dự cảm không lành.
“Sao lại như vậy? Rõ ràng là Lâm Thiệu Huy đã làm cậu chủ Tuấn bị thương, lại còn sỉ nhục ông Đường trước mặt mọi người, sao ông ta lại quỳ xuống xin lỗi người đó?”
Tất cả mọi người đều rất hoảng loạn, không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảu ra, cảm giác như đầu óc mình sắp nổ tung.
Hoàn cảnh trước mắt sắp ép bọn họ phát điên đến nơi rồi!
Rốt cuộc là chuyện này là sao?
Tiêu Quang Tuấn cảm thấy vô cùng nhục nhã, điên cuồng hét lên với Nghiêm Ngọc Đường:
“Ông Đường, ông bị điên rồi à? Nó làm tôi bị thương mà ông còn xin lỗi nó?”
“Tôi ra lệnh cho ông lập tức giết nó!”
Không ngờ Nghiêm Ngọc Đường chẳng những không làm theo, mà còn dữ tợn gào lên tức giận với Tiêu Quang Tuấn:
“Câm miệng! Thằng khốn, chỉ bằng cậu mà cũng dám vô lễ với cậu ấy? Cậu muốn chết à?”
“Đừng nói là cậu, mà ngay cả toàn bộ nhà họ Tiêu, cũng có thể bị vị này tiêu diệt trong nháy mắt! lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu không thì không chỉ cậu mà có thể là toàn bộ nhà họ Tiêu cũng sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn!”
Người trước mắt đây là vua của Huyết Ngục đấy!
Nhà họ Tiêu các người cùng lắm thì cũng chỉ là một trong số những con chó phụ thuộc thôi, còn dám không biết điều đi cắn ngược lại chủ?
Thế này khác gì muốn chết!
Cái gì?
Sự sợ hãi của mọi người đã không còn từ gì để diễn tả nổi nữa rồi.
Ngay cả nhà họ Tiêu cũng không phải là đối thủ của thằng nhóc này ư?
Sao lại thế được?
Rõ ràng nó chính là một thằng con rể vô dụng mà!
Điều này không phải là thật! Nhất định là bọn họ nghe nhầm.
Còn Tiêu Quang Tuấn sau khi được Nghiêm Ngọc Đường cảnh cáo xong chẳng những không tỉnh ngộ mà vẫn không biết hối cải.
Hai con mắt anh ta bị bao trùm bởi sự độc ác, căm tức nhìn Nghiêm Ngọc Đường:
“Ông đừng mơ! Thằng khốn này dám đánh tôi bị thương, tôi nhất định phải chém nó ra thành từng mảnh, ai dám ngăn cản thì đều phải chết!”
“Còn có ông, Nghiêm Ngọc Đường! Lão già như ông cũng có gan phản bội nhà họ Tiêu ư?
“Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”