"Ừ! Em ba, cậu cũng ở đây à? Sao thế? Vợ chồng cậu không đi cùng Bạch Tố Y giúp chuộc thân Lâm Thiệu Huy lại sao?"
Nơi khóe miệng Bạch Đình Xuyên nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Ánh mắt nhìn về phía vợ chồng Bạch Tuấn Sơn cứ như thể đang xem một trò đùa.
Và khi nghe thấy điều này, sắc mặt của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn càng trở nên xấu xí hơn:
"Anh hai, các người đến Bạch Lạc làm gì?"
Trong lòng Bạch Tuấn Sơn vừa tức vừa giận.
Lúc đầu nếu không phải do đám người Bạch Đình Xuyên thì làm sao Lâm Thiệu Huy có thể đắc tội nhà họ Bạch ở Nam Lộc chứ? Bây giờ Lâm Thiệu Huy gặp nạn, không biết sống chết, đám người Bạch Đình Xuyên còn dám đến đây cười nhạo, đúng thật là khinh người quá đáng.
"Hahaha..."
Vào lúc này, nụ cười của Bạch Đình Xuyên ngày càng trở nên nồng đậm hơn, và khuôn mặt đó đầy sự điên cuồng và hằn học:
"Đến làm gì? Đương nhiên tôi đến đây để giúp đỡ nhà họ Bạch ở Nam Lộc thu hết sản nghiệp của Bạch Lạc rồi!"
"Cậu chủ Bạch Trần đã nói rồi, bảo chúng tôi trấn an các người một chút. Lát nữa cậu chủ sẽ đến đây!"
Cái gì?
Những lời của Bạch Đình Xuyên đã làm thay đổi biểu cảm của mọi người ở đây.
Bạch Tuấn Sơn và những người khác không ngờ rằng Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy vẫn chưa có tin tức gì, người nhà họ Bạch ở Nam Lộc đã nóng lòng muốn đến thu tài sản của Bạch Lạc.
Hơn nữa, mệnh lệnh này là do Bạch Trần đưa ra, gần như đại diện cho ý kiến của nhà họ Bạch ở Nam Lộc.
“Bạch Trần đang muốn đuổi cùng giết tận với người một nhà sao?” Khóe miệng Bạch Tuấn Sơn càng lộ ra sự chua xót và tuyệt vọng.
Trước kia ở thành phố Nam Giang, Lâm Thiệu Huy đã đắc tội người tàn nhẫn nhất, đó là Bạch Trần.
Và bây giờ, Bạch Trần đã trở thành người thừa kế thứ ba của nhà họ Bạch ở Nam Lộc, lần này nhất định là một cuộc trả thù điên cuồng.
Quả nhiên, nụ cười của Bạch Đình Xuyên càng rạng rỡ hơn:
"Đúng vậy! Em ba, cậu cứ cam chịu số phận của mình đi! Ai bảo đứa con rể rác rưởi của các người đắc tội với cậu chủ Bạch Trần chứ."
"Lần này, mặc dù cậu chủ Bạch Trần bảo chúng tôi đến đây để trấn an các người, nhưng ý tứ sâu xa trong đó chắc các người cũng hiểu nhỉ? Hahaha..."
Bạch Đình Xuyên cười ngày càng điên cuồng.
Trước khi đến Bạch Lạc.
Bạch Trần đã gọi họ đến trước, dặn đi dặn lại bảo họ phải an ủi trấn an vợ chồng Bạch Tuấn Sơn.
Nhưng trong tai Bạch Tuấn Sơn, cái gọi là “trấn an” kia chính là sự trả thù điên cuồng, không hơn không kém.
Nghe thấy điều này, trên mặt Trịnh Thiên Hạo tràn đầy vẻ vui mừng.
Anh ta vội vàng chạy đến chỗ đám người Bạch Đình Xuyên và nói một cách kính cẩn:
"Ông Bạch Đình Xuyên, tôi là Trịnh Thiên Hạo! Vừa rồi vợ chồng Bạch Tuấn Sơn muốn rời đi, nên tôi đã ngăn cản họ!"
Hả?
Đám người Bạch Đình Xuyên hơi sửng sốt, nhưng khi họ nhận ra Trịnh Thiên Hạo, nụ cười trên mặt họ trở nên đậm hơn:
"Hahaha... cậu Trịnh Thiên Hạo, cậu làm tốt lắm! Tôi nhất định sẽ báo cáo lại với cậu chủ Bạch Trần của chúng tôi. Cậu ấy nhất định sẽ cảm ơn cậu đấy!"
Lời nói của Bạch Đình Xuyên cực kỳ khách sáo.
Nhưng rơi vào tai Trịnh Thiên Hạo càng khiến anh ta ngây ngất đến cực điểm.
"Cảm ơn ông Bạch Đình Xuyên. Không biết sau khi Lâm Thiệu Huy chết, cậu chủ Bạch Trần có thể gỡ bỏ lệnh cấm sóng của tôi trong giới giải trí được không?" Trịnh Thiên Hạo bày ra vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Xét cho cùng, Bạch Trần cũng là một trong những người thừa kế của nhà họ Bạch.
Lời nói của anh ta sẽ đầy sức nặng, và ngay cả ông chủ của ông ta cũng sẽ phải nể mặt anh ta mà thôi.
"Dễ thôi, dễ thôi!"
Bạch Đình Xuyên lập tức đồng ý. . Đam Mỹ Hài
Sau đó, ánh mắt của ông ta chuyển sang nhìn về phía hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn dày đặc:
"Người đâu, bắt vợ chồng Bạch Tuấn Sơn lại, chờ sau khi Bạch Hổ và cậu chủ Bạch Trần đến thì sẽ để họ xử lý."
Xôn xao.
Lời nói vừa dứt thì một đám người ở phía sau Bạch Đình Xuyên lao lên.
Những người này như hung thần ác sát, từng người một như hổ đói lao vào kiếm ăn, vây lấy vợ chồng Bạch Tuấn Sơn.
Nhìn thấy cảnh này, cả người Trịnh Thiên Hạo hưng phấn đến cực điểm:
"Khà khà… Lâm Thiệu Huy ơi Lâm Thiệu Huy, anh đã thấy chưa? Anh xong đời rồi, bố vợ, mẹ vợ, và vợ của anh đều xong đời rồi."
"Hả dạ, thật sự rất hả dạ!"
Trịnh Thiên Hạo chỉ cảm thấy nỗi oán hận trong lòng đều được trút xuống, mừng rỡ như điên.
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên phát ra từ hành lang:
"Các người muốn chết sao?"