Sau khi thấy Long Cửu quỳ xuống con mắt của những người ở hiện trường vào thời khắc này giường như sắp từ trong hốc mắt rớt xuống!
Quỳ xuống thật kìa!
Long Cửu, tổng chỉ huy Nam Lộc vậy mà lại cung kính quỳ gối trước Lâm Thiệu Huy?
Chuyện này sao có thể chứ!
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều tê hết cả da đầu, cảm giác được từng trận ngạt thở dâng lên trong lòng.
Nhất là nhà họ Bạch và nhà họ Thẩm, vừa rồi còn nhe răng cười nhăn nhở giờ khắc này hoàn toàn bị đứng hình cười không nổi nữa!
Nhất là ông cụ nhà họ Thẩm lúc này thật muốn phát điên rồi, hoảng sợ nói:
"Ông Cửu sao ngài có thể quỳ xuống trước mặt cậu ta chứ? Tên phế vật này dám giả mạo Tướng Huy đây là tội chết nha!"
"Ngài không phải nên đem cái tên không biết sống chết này băm thành trăm mảnh sao?"
Âm thanh của ông cụ nhà họ Thẩm trong nháy mắt đã lộ ra nức nở.
Vốn dĩ ông ta đã cảm thấy không ổn rồi bây giờ càng sợ hãi hơn dường như đã dự liệu sẽ có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra!
Không chỉ một mình ông!
Ngay cả đám người nhà họ Bạch sau khi nhìn thấy đám người Long Cửu quỳ xuống cũng đã bị dọa co quắp tại chỗ!
Người nào người nấy kinh hãi muốn chết!
Căn bản là không có cách tiếp nhận được một màn trước mắt này!
"Không có khả năng chuyện này không có khả năng!"
Ông cụ Hùng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng suýt nữa liền một đầu mới ngã xuống đất, ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn về phía Long Cửu đang quỳ.
Ông ta đã bị dọa sợ đến mức choáng váng rồi!
Mà lúc này!
Long Cửu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn ông cụ nhà họ Thẩm:
"Làm sao ông biết ngài đây là đang giả mạo Tướng Huy?"
Đuàng!
Lời Cửu Long vừa nói ra! Những người ngồi ở đầy đều sợ hãi không thôi!
Không phải giả mạo?
Đây chẳng phải là đang nói Lâm Thiệu Huy chính là Tướng Huy thật sao?
Thôi chết rồi!
Ở đây tất cả mọi người hoàn toàn đã bị dọa hỏng rồi!
Cả đám người đều không thể tin vào tai của mình nữa!
Nghe nhầm rồi bọn họ nhất định là nghe nhầm rồi!
Sao lại có thể như vậy?
Tên phế vật này làm sao có thể là Tướng Huy quyền thế ngập trời kia chứ?
Nếu như hắn thật sự là Tướng Huy còn cần phải hạ mình làm con rể nhà họ Bạch sao?
Nhất định là đã sai chỗ nào rồi!
Lúc này nhà họ Thẩm và nhà họ Bạch chỉ cảm thấy linh hồn mình sắp thoát xác bay đi mất rồi, trên mặt hoàn toàn là một mảnh tro tàn không khống chế được hai chân điên cuồng run rẩy.
Nhưng kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
Đúng vào lúc này!
Long Cửu nhìn về phía Lâm Thiệu Huy biểu cảm vô cùng cung kính nói:
"Tướng Huy, cấp dưới bởi vì muốn tiếp đãi khách mời mới dẫn đến những người có mắt không tròng chọc giận vợ của ngài xin Tướng Huy tha tội!
Oanh!
Lời này vừa nói ra trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh hoàn toàn nổ tung rồi!
Trong mắt tất cả mọi người, đều hiện lên một tia hoảng sợ và ngạc nhiên nồng đậm bọn họ thật sự bị dọa rồi!
"Xảy ra chuyện gì, vì sao Long Cửu gọi Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy? Tôi có nghe nhầm hay không vậy?"
"Lâm Thiệu Huy anh ta làm sao có thể là Tướng Huy chứ! Nói cho tôi biết đi đây không phải là sự thật! Nếu không nhà họ Bạch chúng ta liền xong đời nha!"
"Bảo sao Tướng Huy sao lại coi trọng một cái nhà họ Thẩm nho nhỏ còn phát thiệp mời cho chúng ta hoá ra đây cũng là bởi vì Lâm Thiệu Huy!"
Tất cả mọi người ở hiện trường hoàn toàn hóa đá!
Trong mắt của bọn họ không tránh khỏi hiện ra một tia kinh hãi nồng đậm!
Ai cũng không thể tin được, một cái tên không khác gì là phế vật vậy mà có thể có quan hệ dính líu với Tướng Huy một người cao cao tại thượng!
Đây quả thực như một giấc mơ vậy!
Sau tất cả mọi chuyện nhà họ Bạch và nhà họ Thẩm giống như bị đánh vào vực sâu vạn trượng hoàn toàn tuyệt vọng!
"Chuyện này chuyện này chuyện này... Đây không có khả năng! Lâm Thiệu Huy nó là một tên phế vật chính hiệu! Nó không thể nào là Tướng Huy được! Tuyệt đối không có khả năng!"
Ông cụ Hùng điên cuồng gào thét đã bị dọa đến mức ngồi liệt trên mặt đất, biểu cảm bởi vì sợ hãi mà hoàn toàn trở nên méo mó.
Tích tắc này ông ta khiếp sợ đến cực điểm!
Không chỉ là bọn họ!
Ngay cả bọn người Lý Phi Vân ở thời điểm này cũng đều cảm thấy máu toàn thân bị đông lại.
Sau khi nhìn thấy Long Cửu gọi Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy bọn họ liền hoàn toàn hóa đá.
Lúc này, không có cách nào diễn tả tâm tình của mình bằng ngôn từ gì nữa.
Chấn động!
Hoang mang!
Không dám tin!
Ánh mắt mang theo những cảm xúc đó nhìn về phía Lâm Thiệu Huy!
"Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy?"
Vương Diễm Lệ tự lẩm bẩm khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.
"Trời ạ! Người đàn ông chuẩn bị hôn lễ thế kỷ này lại là Lâm Thiệu Huy? Cậu ấy chính là Tướng Huy một trong bốn đại tướng của An Nam ư?"
Lý Phi Vân chỉ cảm thấy mình bây giờ đến hít thở cũng không thông nổi nữa rồi!
Lúc này bọn họ mới hoàn toàn phản ứng lại.
Mà Lý Thu Nhàn ở một bên sắc mặt trắng bệch một cảm giác đố kỵ ở trong lòng dâng lên khiến cô ta sắp phát điên rồi.
Lâm Thiệu Huy chính là Tướng Huy?
Vậy mà mình lại vứt bỏ Tướng Huy uy quyền cao cao tại thượng kia để lựa chọn Chu Minh Trạch một cậu ấm bình thường?
Ném bỏ trân châu lấy cá mục, trời đúng là trêu ngươi?
Cô ta đúng là mắt chó đui mù rồi mới vứt bỏ Lâm Thiệu Huy!
Lúc này cô ta cuồng loạn rống giận:
"Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng! Tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia làm sao có thể làm sao có là Tướng Huy chứ các người gạt tôi!"
"Còn có người phụ nữ kia ả có tư cách gì trở thành vợ của Tướng Huy chứ?"
Mặt mũi của cô ta dữ tợn mang theo nồng đậm hận ý, hận không thể chém đôi cẩu nam nữ trước mặt này thành muôn mảnh.
Rõ ràng tất cả những thứ này lúc đầu đều thuộc về cô ta!
Nhưng bây giờ cô ta cái gì cũng không có nữa rồi!