Ngô Chí Trung càng mất bình tĩnh hơn nữa, cùng lúc đó cũng có hơi hối hận, rất sợ tên bắn ra lung tung rồi biến thành một người đầy máu.
Mấy tên bảo vệ chạy về phía Lâm Thiệu Huy, vậy mà toàn là tông sư cả.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Thần y Lâm liền lo lắng nhìn qua Lâm Thiệu Huy, lúc này cô đã bấn loạn vô cùng.
Lâm Thiệu Huy có tài giỏi đi nữa, thì cũng là trên phương diện y thuật mà thôi, còn nếu bàn về vũ lực. Thì sợ là không ổn rồi.
“Cuống cuồng lên làm gì, không phải còn có tôi đây sao? Mấy con cá thối tôm hư này, mà cũng xứng dọa được tôi sao?”
Lâm Thiệu Huy nói với vẻ khinh thường.
Cá thối tôm hư?
Sắc mặt của mấy tên tông sư kia lập tức tối xuống, tức khắc nổi cơn tam bành.
Tên nhãi ranh này, đúng là đáng chết mà!
Cho đến bây giờ cũng chưa từng có người nào dám ở trước mặt bọn họ nhục nhã bọn họ như vậy cả, vậy mà lại dám nói bọn họ là cá thối tôm hư.
Tức thì, một tên tông sư liền vươn tay ra, bàn tay đặt lên vai Lâm Thiệu Huy:
“Thằng nhóc thối, qua đây cho tao!”
Chỉ là!
Tên đó vừa mới duỗi tay ra, thì liền nghe thấy một tiếng răng rắc.
A!
Ngay sau đó, tên tông sư kia liền hét lên thảm thiết, trong một cái chớp mắt cánh tay đã bị bẻ gẫy.
Gì thế kia!
Nhóm người Ngô Chí Trung trực tiếp trợn tròn mắt lên.
Đây là loại tông sư gì vậy, chỉ chạm vào thằng nhóc này có một xíu, mà tay bị bẻ gẫy luôn rồi.
Còn Lâm Thiếu Huy vừa tỏ vẻ khinh thường vừa phủi phủi bả vai mình:
“Thật ngại quá, tôi không thích người khác đụng vào vai tôi cho lắm!”
Thoáng chốc!
Mọi người đều đứng hình!
Tất cả đều không dám thở mạnh lấy một cái, ngay cả mấy tên tông sư cũng tỏ vẻ như nhìn thấy quỷ vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng gặp qua một tên đáng sợ như vậy.
Thậm chí ngay cả Lâm Thiếu Huy ra tay như thế nào bọn họ cũng không nhìn thấy, thì đối phương đã giải quyết xong một người rồi.
Tên đó rốt cuộc là loại quái vật gì vậy chứ!
“Ngô Chí Trung, tên ngu ngốc này, tôi quên nói cho anh biết, thân phận của thầy Lâm ngoại trừ thần y Lâm ra, thì còn là tông sư Lâm có tiếng tăm lừng lẫy nữa đó!”
Trương Kiến Quân cười lạnh nói.
Ầm!
Một lời nói đã làm nổi dậy bao cơn sóng lớn, trong nháy mắt da đầu của mọi người đều như tê dại, hoàn toàn bị dọa triệt để!
Lâm Thiệu Huy, hay là thần y Lâm?
Trời ơi!
Cái tên này, vậy mà lại chính là tông sư Lâm, người mà không ai có thể cản được đang nổi tiếng khắp cả An Nam sao?
Thậm chí còn có người ngoài nói anh ta, giết đại tông sư cứ như là đang giết gà giết chó, hoàn toàn chẳng cần phí chút hơi sức.
Giờ đây gặp được rồi, thì quả nhiên là không sai tí nào.
Mà nụ cười hung ác trên mặt của Ngô Chí Trung bây giờ, thoáng cái đã cứng ngắc.
Thần y Lâm thì không xứng để anh ta phải đặt vào trong mắt, thế nhưng với tông sư Lâm, thì anh ta lại không nhịn được mà sợ hãi.
Bên phía anh ta bây giờ, cũng không có đại tông sư, thì làm sao có thể ngăn cản được tên quái vật ở trước mắt chứ?
Ngay cả Từ Hữu Dung đang ở bên cạnh cũng không khỏi thừ người ra mà nhìn qua Lâm Thiệu Huy, còn nghi ngờ có phải bây giờ mình đang nằm mơ hay không nữa.
Thân phận của Lâm Thiệu Huy, ngoài trừ là thần y Lâm, thì còn là tông sư Lâm nữa sao?
Người đàn ông này, cuối cùng là ưu tú đến mức nào vậy?
Song nếu anh ta xuất sắc như vậy, thì vì sao lại phải giả vờ thành một người vô dụng bị mọi người xem thường chứ?
Cô ta thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc là muốn làm gì đây!
Giả heo ăn thịt hổ, thú vị lắm sao?
Hay là tên này bị khuyết não ta?
Mà vào lúc này, một cụ già hét lớn lên một tiếng:
“Mau dẫn thiếu chủ rời đi, chúng ta ở trong này ngăn cản bọn họ!”
Bọn họ đều là bảo vệ bên người của Hạ Lan Tuyên, vâng lệnh đến để bảo vệ cho Ngô Chí Trung, nên nếu Ngô Chí Trung xảy ra chuyện gì không may.
Thì bọn họ không chỉ phải chịu chết, mà còn sẽ liên lụy đến người nhà của bọn họ nữa.
Cho nên dù thế nào đi nữa, thì đều phải ngăn cản Lâm Thiếu Huy.
Còn Ngô Chí Trung thì cũng biết hôm nay mình đã gặp phải khó khăn rồi, với thực lực của Lâm Thiếu Huy thì hôm nay dù có ra sao thì sanh ta cũng phải đánh với Lâm Thiếu Huy thôi.
Thậm chí còn đến mức, nếu anh ta không rời khỏi, thì mạng sống của chính mình cũng chưa chắc sẽ có thể giữ được.
Quỷ tha ma bắt!
Ngô Chí Trung nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn về phía Lâm Thiệu Huy một cách hung hăng:
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Dứt lời, anh ta liền chạy nhanh theo đám cấp dưới, vội vàng rời khỏi gian ghế lô.
“Tôi cho phép anh đi sao?”
Lâm Thiệu Huy cất tiếng hừ lạnh, sau đó liền bước nhanh theo sau.