“Em chỉ sợ gặp phiền toái thôi, anh hai.”
Vương Diễm Lệ nói ra, bất quá sau khi bị Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân xúi giục, bà ta cũng cảm thấy yên tâm.
“Đi thôi, đi thôi, anh mời em đi uống trà.” Vương Chí Quân nói xong cười hì hì, kéo Vương Diễm Lệ đi về hướng chiếc ô tô vừa mới mua.
Đương nhiên, với tiền của Bạch Tố Y!
Mà Vương Diễm lệ cũng mỉm cười gật đầu, có thể có người thay bà dạy dỗ tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia, bà cảm thấy rất vui.
Chính là Lâm Thiệu Huy phế vật kia đã phá hủy môi hôn sự tốt đẹp của con gái bà, con rể Lý Ngân Sinh cũng đã chết, làm hại bọn họ bỏ lỡ cơ hội bám vào nhà giàu.
Hiện tại bà chờ Võ Đông Anh thay bà phát ác khí ở trong lồng ngực.
Hơn mười phút sau, Võ Đông Anh điều khiển xe con đi vào ở dưới lầu của bệnh viện, dặn dò bốn người đàn ông trong xe an tâm chớ vội.
Anh ta đi xuống xe, rút điện thoại ra bấm vào số của Từ Hữu Dung.
Trên lầu Từ Hữu Dung đang nói chuyện tình cảm, phải nhấc điện thoại.
Võ Đông Anh cười hì hì nói: “Hữu Dung, em đang ở đâu? Anh tới đón em, tối nay chúng ta đi coi một buổi hòa nhạc, buổi hòa đặc biệt của nhóm nhạc nổi tiếng Diệc Hàm.”
Từ Hữu Dung nghe Võ Đông Anh nói xong, mặt lập tức lạnh xuống, tức giận nói:
“Không có hứng, em không có thời gian đến buổi hòa nhạc, bà nội em đang bị bệnh, em phải chăm sóc bà.
“Cái gì? Bà nội bị bệnh sao?” Võ Đông Anh nhìn lên lầu, giả bộ kinh ngạc nói, “Vậy anh sẽ tới thăm bà của em.”
Từ Hưu Dung dịu dàng từ chối nói, “Không cần đâu, thân thể bà nội chỉ có chút không thoải mái, không phải bệnh gì nặng lắm. Hơn nữa anh còn nhiều việc, không phiền toái anh đích thân đến đây đâu.”
Võ Đông Anh cười một cách quỷ dị: “Không phiền toái, anh hiện tại đang ở dưới lầu, em chờ một chút, anh lên ngay đây.”
Từ Hữu Dung vội vàng khuyên can: “Không cần, không cần, bạn trai em cũng đang ở đây, nếu anh mà xuất hiện, nói không chừng anh ấy sẽ tức giận, các người sẽ đánh nhau.”
Cô không thể để cho Võ Đông Anh đi lên được!
Nếu không, việc cô nói dối Lâm Thiệu Huy là bạn trai cô không phải bị vạch trần sao?
Đến lúc đó, Võ Đông Anh khẳng định sẽ huênh hoang khoác lác sẽ dây dưa với chính mình!
“Ha ha, bạn trai? Phế vật kia đang ở đó sao? Võ Đông Anh cười lạnh, “ anh đang muốn tìm anh ta giải quyết chút chuyện, anh muốn hỏi anh ta, anh ta muốn chiếm giữ em tới lúc nào?”
Võ Đông Anh hét lớn, dù sao Từ Hữu Dung cũng không ở bên cạnh tên đại nhân vật kia, như vậy anh sẽ dễ dàng uy hiếp không phải sao.
Võ Đông Anh cũng đã điều tra sơ qua, Lâm Thiếu Huy là một người rất rất yêu vợ, hắn đã kết hôn, đối tượng là em họ của Từ Hữu Dung.
Dựa trên sự hiểu biết về Từ Hữu Dung, Tư Hữu Dung sẽ không bao giờ đụng vào chồng của em họ mình, điều đó đồng nghĩa với việc anh ta đã để Từ Hữu Dung dở trò.
Lâm Thiệu Huy hoàn toàn không phải làm bạn trai của Từ Hữu Dung!
Lúc này, trong điện thoại phát ra tiếng của Lâm Thiệu Huy.
“Võ Đông Anh, tôi nói rồi, anh hãy tránh xa người phụ nữ của tôi một chút, xem ra anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
“Anh xem tôi như hành tây nào? Từ Hữu Dung là người phụ nữ mà tôi để ý, tôi khuyên anh nên tránh xa cô ấy một chút, bằng không tôi đánh cho anh ăn không được!” Võ Đông Anh lớn tiếng quát.
“Aah? Anh thế nào mà để tôi không thể ăn nổi?”
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, người này chắc không nghe ra giọng của mình?
Hoắc Đông Anh hừ lạnh một tiếng, nói:
“Tôi hiện tại đang ở dưới lầu của bệnh viện, tôi cho anh ba phút, nếu anh không lăn xuống, tôi sẽ đi lên gặp anh!”
“Được, không cần cậu đi lên, tôi sẽ tự đi xuống lầu.”
Lâm Thiệu Huy nói xong cúp điện thoại, mở cửa đi ra khỏi phòng bệnh.
Mà lúc này, Bạch Tố Y nhìn chằm chằm Từ Hữu Dung với ánh mắt thù địch.