Giây phút này, nơi này, gần như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Ánh mắt mỗi người đều không ngừng liếc nhìn về phía Trương Thiên Nhất đang quỳ rạp trên mặt đất và Lâm Thiệu Huy đang đứng thẳng tắp.
Một già một trẻ!
Cùng là thần y!
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại có thể để cho vị thần y Trương Thiên Nhất này sùng bái như vậy, chuyện này đúng là không tưởng tượng nổi.
“Không tệ!”
Trong ánh mắt Lâm Thiệu Huy càng phát ra vẻ kinh dị nhiều hơn, anh nhìn Trương Thiên Nhất, cười nhạt nói ra;
“Nhãn lực của ông không phải bình thường! Đã như vậy thì tôi có thể thu ông làm đồ đệ!”
“Nhưng có một điều kiện!”
Xoạt!
Nghe thấy lời của Lâm Thiệu Huy, cả người Trương Thiên Nhất run lên, sau đó trên khuôn mặt tang thương lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ như điên:
“Mời ngài nói, bất kể là điều kiện gì, Trương Thiên Nhất tôi có xông pha khói lửa cũng nhất định làm được!”
Cả người Trương Thiên Nhất kích động đến mức phát run.
Đây chính là Bạch Cốt Thánh Thủ!
Vị này là thần linh của giới y học, vậy mà được anh đồng ý nhận làm đồ đệ, ông ta sao có thể không kích động, không phấn khởi.
Cảm nhận được ngọn lửa trong ánh mắt Trương Thiên Nhất, Lâm Thiệu Huy mỉm cười, sau đó chỉ hơn mười mấy người bệnh lít nha lít nhít bên kia, lúc này mới nói:
“Tiếp theo, chỉ cần ông có thể chữa trị hết cho những người này thì có thể bái tôi làm thầy!”
Hả?
Trương Thiên Nhất hơi sững sờ, sau khi ông ta nhìn lướt qua người bệnh xung quanh xong lập tức cười nói:
“Xin thầy yên tâm, lão học trò hôm nay không ăn không uống không ngủ cũng nhất định làm xong!”
Sau khi nghe được lời cam đoan này.
Lâm Thiệu Huy không khỏi hài lòng gật nhẹ đầu, lập tức phất phất tay với bọn người Ông Cao, sau đó dậm chân đi về phía đám người muốn rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy một màn này!
Phần phật!
Ông Cao, bọn người Mike và Trương Thiên Nhất đều đồng loạt cúi đầu thăm hỏi Lâm Thiệu Huy:
"Kính chào Thầy!"
"Kính chào thần y Lâm!”
“Kính chào chủ tịch Lâm!”
Giọng nói cuồng nhiệt mà cung kính ở nơi này vang vọng không dứt.
Mà hình ảnh Lâm Thiệu Huy gầy gò trong mắt những người xung quanh đơn giản giống như một thần linh hành tẩu ở nhân gian, làm cho người ta dùng bái mà kính sợ.
Cho đến tận lúc sau khi Lâm Thiệu Huy rời khỏi.
Trương Thiên Nhất lúc này mới nhanh chóng ngồi vào bàn xem bệnh, kêu từng bệnh nhân đến giúp bọn họ chẩn bệnh.
Nhìn thấy một màn này.
Ông Cao cùng Mike cả hai người không khỏi liên tục cười khổ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trương Thiên Nhất, hâm mộ đến cực điểm.
Dù sao cũng chỉ hai người bọn họ biết thân phận thật sự của Lâm Thiệu Huy.
Trương Thiên Nhất có thể bái Lâm Thiệu Huy làm Thầy đây tuyệt đối là phúc tám đời nhà Trương Thiên Nhất tu luyện được.
Thời gian dần trôi qua.
Những người qua đường dần dần nhao nhao rời đi mà bác sĩ bệnh viện cũng quay lại làm việc của mình.
Sau một lúc nơi đây chỉ còn lại Trương Thiên Nhất giúp người khác chữa bệnh, Diệp Ngôn và những người bệnh khác.
Nhìn thấy Thầy mình mồ hôi toát ra nhưng mặt mũi đầy vẻ kích động giúp đỡ từng người từng người chữa bệnh, trong lòng Diệp Ngôn xuất hiện đủ loại cảm giác.
“Thầy, thầy cuối cùng là vì cái gì chứ?”
“Tên Thiệu Huy này kia tuổi tác cũng không cách con nhiều lắm! Cho dù cậu ta có bản lĩnh thì cũng làm sao có thể so sánh với thầy! Dù sao thầy cũng là thần y uy chấn Nam Lộc mà!”
Diệp Ngôn do dự nửa ngày cuối cùng vẫn mở miệng hỏi Trương Thiên Nhất.
Anh ta không thể nào hiểu được!
Cũng khó có thể chấp nhận được.