Một chiếc Mercedes Benz S600, một chiếc Maserati và một chiếc xe điện cũ nát mà Lâm Thiệu Huy thường lái để đi mua đồ ăn.
Bình thường khi đi ra ngoài, cô nàng tổng giám đốc Bạch Tố Y xinh đẹp thường
lái chiếc xe Mercedes Benz S600, tuy không cao cấp nhưng ẩn chứa nhiều nội hàm.
Tuy nhiên, ngay khi Bạch Tố Y vừa định mở cửa xe, sau đó ngồi vào vị trí ghế lái thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn ngăn lại.
Hả?
Bạch Tố Y khẽ giật mình, cô nhìn về phía Lâm Thiệu Huy bằng vẻ nghi hoặc. “Hôm nay cứ để anh lái xe!” Lâm Thiệu Huy mỉm cười, sau đó anh ngồi vào vị trí ghế lái dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tố Y.
“Anh biết lái xe sao?” Bạch Tố Y ngây ngẩn cả người.
Trong ba năm kể từ khi bọn họ kết hôn, cô chưa bao giờ thấy Lâm Thiệu Huy lái xe lần nào, lần nào đi ra ngoài, anh chàng này cũng đều đi xe điện.
Thậm chí cô còn chưa từng nhìn thấy bằng lái xe của Lâm Thiệu Huy bao giờ.
Lúc này…
“Lát nữa em sẽ biết thôi!” Lâm Thiệu Huy không hề giải thích, anh chỉ mỉm cười rồi thắt dây an toàn.
Nhìn thấy cảnh này, tuy trong lòng Bạch Tố Y vẫn cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn không từ chối, cô xoay người ngồi vào vị trí ghế phụ.
Chẳng biết tại sao!
Lúc này Bạch Tố Y mới phát hiện dường như Lâm Thiệu Huy đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây Lâm Thiệu Huy luôn tỏ ra khúm núm và nhát gan, nhưng bây giờ Lâm Thiệu Huy luôn luôn nở một nụ cười tự tin trên khóe môi, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Người ta nói đàn ông tự tin luôn đẹp trai nhất, mà vào giờ phút hiện tại, trong mắt của Bạch Tố Y cảm thấy quả thực dáng vẻ này của Lâm Thiệu Huy cũng có hơi... đẹp trai.
Đóng cửa xe lại!
Điều khiến Bạch Tố Y ngạc nhiên chính là, vậy mà Lâm Thiệu Huy vẫn không hề khởi động xe, ngược lại trong ánh mắt của anh hiện lên một nét hoài cổ và buồn phiền khó hiểu:
"Bạch Tố Y, em còn nhớ quán bánh bao Bạch Kỷ không?" Hả?
Bạch Tố Y khẽ giật mình.
Đương nhiên là cô vẫn còn nhớ, hồi còn nhỏ, ba mẹ cô và cả nhà ông nội xảy ra mâu thuẫn, cả gia đình ba người bọn họ đã bị ông nội đuổi ra khỏi nhà họ Bạch, chỉ có thể kiếm sống bằng cách mở một quán bánh bao, làm sao cô có thể quên được.
Nhưng cô không hiểu tại sao Lâm Thiệu Huy lại nhắc đến chuyện này.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Tố Y, trong đầu Lâm Thiệu Huy không khỏi hiện lên hình ảnh một cô bé chảy nước mũi, buộc tóc đuôi ngựa.
Đó là mười năm trước.
Vào lúc anh mười ba tuổi, vị sư phụ ma quái đó đã giao mệnh lệnh cho anh đi giết người, truy tìm một tên sát nhân cầm đầu của một tổ chức bí ẩn, vào trong địa bàn Thiên Hoàng
Trong trận chiến đó!
Cậu nhóc Lâm Thiệu Huy đã giết hết sạch ba mươi hai tên sát thủ chuyên nghiệp của tổ chức bí ẩn, trong trận chiến cuối cùng với tên sát thủ cầm đầu tổ chức, mặc dù anh đã thành công giết chết đối thủ nhưng thực sự chính bản thân anh cũng bị thương vô cùng nghiêm trọng, tính mạng rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Khi đó vẫn đang là rạng sáng.
Trên con phố của thành phố Nam Giang vô cùng vắng vẻ và ảm đạm, không một bóng người, chỉ có một cửa hàng bánh bao vẫn còn sáng đèn.
Ngay lúc đó, Lâm Thiệu Huy đã tận dụng hết sức lực của mình để bò đến đó,
anh muốn rời khỏi chỗ này.
Màu máu đỏ tươi kéo thẳng thành một vệt máu rất dài trên mặt đường, anh thực sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi.
Cơn đói khát, nỗi đau đớn và mệt mỏi đang không ngừng phá hủy thần kinh của anh.
Nhưng ngay khi anh gần như không thể kiên trì được nữa, thì đột nhiên có một cô bé xuất hiện trước mặt anh.
Đúng vậy, đó là cô nhóc Bạch Tố Y!
"Anh ơi, anh có đói không? Cho anh nè, đây là chiếc bánh bao lớn vừa mới ra lò của nhà em đấy, anh ăn đi!"
Lâm Thiệu Huy vẫn luôn nhớ rõ nụ cười khi ấy của cô nhóc Bạch Tố Y, ngọt ngào là vậy, tựa như một viên kẹo ngọt đến tận xương tủy.
Chính là chiếc bánh bao đó đã giúp cậu nhóc Lâm Thiệu Huy lấy lại được chút sức lực, gặp được đường sống trong cõi chết như một kỳ tích.
Anh đã rời khỏi Thiên Hoàng!
Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của sư phụ, trở thành người thống trị mới của thế giới ngầm toàn cầu khi chỉ mới mười ba tuổi!
Nhưng mà!
Ngay cả khi anh từng có một khoảng thời gian làm rung chuyển trời đất ở nước ngoài, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng anh vẫn không thể quên được cô nhóc Bạch Tố Y, không thể quên được chiếc bánh bao dính đầy máu. “Lâm Thiệu Huy, anh làm sao vậy?” Giờ phút này, hàng lông mày thanh tú của Bạch Tố Y hơi nhíu lại.
Cô cảm nhận được trên cơ thể của Lâm Thiệu Huy tỏa ra một hơi thở bi thương và lưu luyến, hơi thở thần bí này khiến cô thậm chí còn nghi ngờ rằng, liệu người đang ngồi trước mặt có phải là người chồng vô dụng đã chung sống với mình ba năm hay không.
"Không có gì, chúng ta đi thôi!"
Lâm Thiệu Huy hít một hơi thật sâu, anh cất hết những ký ức trong đầu đi, sau đó khởi động xe rời khỏi nhà họ Bạch.
Trên đường phố, xe cộ đi lại tấp nập, hết xe này đến xe khác nối tiếp nhau. Nhưng Bạch Tố Y lại phát hiện ra rằng, kỹ thuật lái xe của Lâm Thiệu Huy lại vô cùng thành thạo, chẳng những xe chạy không hề xóc nảy mà ngay cả tốc độ lái cũng vô cùng nhanh, không ngừng vượt qua những chiếc xe khác trên con đường tấp nập.
Vẻ kinh ngạc trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y ngày càng nồng đậm. Lúc này đây cô mới hiểu ra rằng, hóa ra người chồng vô dụng này của mình không phải là một kẻ bất tài.
Nhưng mà!
Vốn dĩ cô không hề biết rằng chiếc xe Mercedes Benz mà Lâm Thiệu Huy đang điều khiển không chỉ chạy êm ru và rất nhanh, mà thậm chí còn lần lướt tránh được tầm giám sát của camera.
Mỗi khi tiến vào trong phạm vi ghi hình của camera!
Nếu biển số xe của chiếc Mercedes Benz không bị chiếc xe phía trước che lấp, thì lại bị chiếc xe phía sau che lấp, hoặc là lọt vào góc chết của camera.
Bản năng!
Đây cũng là bản năng của Lâm Thiệu Huy, nguyên nhân khiến anh không hề lái xe trong suốt ba năm qua là vì anh vẫn luôn che giấu bản năng của mình.
Nhưng bây giờ, chỉ cần Lâm Thiệu Huy muốn thì không có một chiếc camera giám sát nào trên thế giới này có thể chụp được anh.
Dưới sự ngạc nhiên của Bạch Tố Y, chiếc xe Mercedes Benz lao nhanh như chớp.
Nhưng khi bọn họ vừa dừng xe tại một ngã tư, Bạch Tố Y đang định lên tiếng hỏi xem Lâm Thiệu Huy đã học lái xe từ lúc nào thì tai Lâm Thiệu Huy chợt run lên, sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi:
"Cẩn thận!"
Vừa nói xong câu này!
Lâm Thiệu Huy đột nhiên bẻ tay lái, toàn bộ chiếc xe Mercedes Benz phát ra một tiếng kít vang dội, gần như chỉ trong vòng nháy mắt, nó lao sang làn đường bên cạnh.
Cùng lúc đó! Vù!
Một chiếc xe Lamborghini phía sau cũng phát ra tiếng gầm như một con dã thú, nó lao thẳng tới vị trí mà trước đó chiếc xe Mercedes Benz vừa dừng lại, kéo thành một vệt bánh xe rất dài.
Nguy hiểm thật!
Chỉ kém không phẩy mấy giây nữa thôi.
Nếu Lâm Thiệu Huy phản ứng chậm hơn một chút thôi, thì chắc chắn bọn họ đã bị chiếc xe Lamborghini kia lao thẳng vào rồi.
Với xung lực khủng bố của chiếc xe Lamborghini, chắc chắn cả chiếc Mercedes Benz này cùng với hai người đang ngồi bên trong xe phải tan xương nát thịt.
Nhưng ngay cả như vậy!
Bạch Tố Y cũng bị biến cố này dọa sợ tới mức gương mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng ròng.
Điều này vẫn chưa hết.
Điều khiến vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy trở nên khó coi hơn chính là hai chàng trai đang ngồi trên chiếc xe Lamborghini, dường như bởi vì bọn họ không đụng phải chiếc xe Mercedes Benz, nên trên gương mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, cả hai đều hướng về phía chiếc xe Mercedes Benz, cười điên cuồng:
"Ồ! Đây chẳng phải là Bạch Tố Y, tổng giám đốc nữ xinh đẹp nhất thành phố
Nam Giang hay sao? Thế nào? Xuống chơi với hội bạn thân của chúng tôi nào!" "Đúng vậy, chậc chậc, không hổ danh là tổng giám đốc nữ xinh đẹp nhất thành phố Nam Giang, gương mặt này đúng là vô cùng xinh đẹp! Nào, hai anh em chúng tôi sẽ hầu hạ cô vô cùng tận tình, đảm bảo sẽ làm cho cô sướng!"
Ngôn ngữ dơ bẩn!
Vào lúc này, hai chàng trai nhìn Bạch Tố Y đang ngồi trên chiếc xe Mercedes Benz, trên mặt tràn đầy vẻ gian ác và thô tục.
"Từ Bạch Đình! Trương Thái Sơn!"
Mà sau khi Bạch Tố Y ở bên cạnh nhìn thấy hai chàng trai này, gương mặt của cô lập tức trắng bệch.
Nhưng cô cũng biết rõ, Từ Bạch Đình chính là cậu chủ của tập đoàn Minh Long, một trong ba doanh nghiệp đứng đầu thành phố Nam Giang, một công tử đời thứ hai siêu cấp bảnh bao, quần là áo lượt.
Còn Trương Thái Sơn là con trai duy nhất của vị chủ tịch vô cùng quyền lực của thành phố Nam Giang.
Hai người này được xưng là hai thanh niên hư hỏng của thành phố Nam Giang. Trước đây hai người bọn họ đã từng vật vã theo đuổi Bạch Tố Y, nhưng lại bị cô từ chối, không ngờ rằng bây giờ lại gặp nhau ở đây.
Điều này vẫn chưa hết.
Từ Bạch Đình chuyển hướng ánh mắt, nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đang ngồi trên ghế lái, anh ta không khỏi khẽ giật mình, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười giễu cợt:
"Ha ha ha... Bạch Tố Y, đây chính là thằng chồng ăn hại của cô đấy à? Ồ, anh ta bị đồn là kẻ vô dụng, không ngờ là cũng biết lái xe cơ đấy, quả là không hề tầm thường, ha ha..."
Trong lời nói của Từ Bạch Đình tràn đầy ý tứ châm biếm. Mà Trương Thái Sơn ở bên cạnh cũng bật cười phá lên:
"Bạch Tố Y, sao cô lại có thể nhìn chúng anh ta được thế? Không có việc làm,
không có ngoại hình, không có năng lực! Chẳng lẽ kỹ thuật của anh ta tốt hay sao? Ha ha..."
Trong đôi mắt của hai chàng trai này tràn đầy vẻ ghen ghét và khinh thường. Trong mắt hai người bọn họ, chỉ có những công tử như bọn họ mới có thể xứng đôi với kiểu nữ thần như Bạch Tố Y, mà giờ đây, rõ ràng một bó hoa tươi như Bạch Tố Y lại cắm phải bãi phân trâu là Lâm Thiệu Huy.
Nghe thấy những lời sỉ nhục này, trong ánh mắt của Lâm Thiệu Huy xẹt qua một tia rét lạnh.
Nhưng anh vẫn chưa kịp nói gì thì Bạch Tố Y đang ngồi bên cạnh đã nhanh chóng khuyên nhủ Lâm Thiệu Huy:
"Lâm Thiệu Huy, mau đi thôi! Đừng để ý bọn họ!"
Trên gương mặt trắng bệch của Bạch Tố Y tràn ngập vẻ lo lắng.
Rõ ràng, bạn không thể đủ khả năng để xúc phạm hai đứa trẻ xấu xa này.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, khi thấy đèn xanh sáng lên, anh lập tức giẫm chân ga, chiếc xe Mercedes Benz vọt ra ngoài, phóng nhanh về phía trước.
Bọn họ muốn rời đi, nhưng Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn đang ngồi trên chiếc xe Lamborghini lại không chịu bỏ qua.
"Ồ? Ngay trước mặt tôi đây mà còn muốn chạy à? Đồ ngu ngốc!" Anh ta vừa nói xong!
Từ Bạch Đình nở nụ cười giễu cợt, sau đó lập tức giẫm chân ga, chiếc xe Lamborghini phát ra một tiếng gầm vang dội, nhanh chóng phóng về phía chiếc như một mũi tên vừa bắn ra khỏi dây cung, đuổi theo chiếc xe Mercedes Benz. Nhưng anh ta là thành viên chủ lực của câu lạc bộ siêu tốc độ, lại càng là một trong những tay đua giỏi nhất trong giải đua xe nghiệp dư của thành phố Nam Giang.
Đặc biệt với chiếc Lamborghini được nhập khẩu từ nước ngoài và đã qua khâu cải tiến này, thì việc muốn đuổi kịp chiếc xe Mercedes Benz do thằng con rể ăn hại kia lái chỉ là một điều vô cùng dễ dàng mà thôi.
Hừ!
Gần như trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai chiếc xe Lamborghini và Mercedes Benz càng sát gần nhau hơn.
Một trăm mét! Năm mươi mét! Ba mươi mét!