Cả đại sảnh lần nữa rơi vào trạng thái im lặng khác thường.
Mọi người đều ngạc nhiên mở lớn hai mắt, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Lúc này, anh giống như một vị quân vương từ trên cao nhìn xuống, đối với sự chào hỏi của sáu nhân vật tai to mặt lớn này, vô cùng thản nhiên.
Việc này sao có thể?
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều muốn phát điên rồi.
Họ chỉ cảm thấy trái tim mình đang run rẩy kinh liệt, dường như muốn nổ tung.
Không thể tin được đứa con rể ăn hại đến ăn bám nhà vợ kia, thế mà lại có thể khiến cho sáu bậc thầy đẳng cấp đều phải nhún nhường như vậy.
Đặc biệt là chiến thần Long Hổ lại là quân đoàn đứng đầu, là sự tồn tại cấp bậc chiến thần. Thế nhưng bây giờ lại lễ độ cung kính trước mặt Lâm Thiệu Huy?
Ngay lập tức bầu không khí trở nên vô cùng quái dị, mấy người xung quanh chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Nhầm rồi, mấy người nhất định là nhầm rồi.”
Hoàng Phủ Hiên phát điên, hét lên một cách điên cuồng, tựa như nhìn thấy ma quỷ.
“Không thể nào như thế được. Cậu ta rõ ràng chỉ là một thứ rác rưởi, tại sao mấy người lại phải quỳ xuống trước mặt họ chứ?”
Tư Mã Thiên Quang cũng choáng váng không kém. Chiến thần Long Hổ là sự tồn tại mà ngay cả anh ta cũng phải ngước nhìn kính nể.
Bây giờ tất cả lại quỳ xuống trước mặt tên rác rưởi mà anh ta luôn khinh thường.
Sắc mặt Hoàng Phủ Tranh và Tư Mã Long Minh cũng đồng thời sầm xuống. Xem ra mấy nhân vật lớn như thế này cũng bị tên ăn hại kia che mắt, tưởng nhầm anh chính là vua Huyết Ngục.
Nếu không làm sao họ có thể quỳ gối trước một kẻ phế vật ăn bám nhà vợ?
Cái gì?
Sắc mặt của đám người chiến thần Long Hổ lập tức trầm xuống, trong mắt xuất hiện một tia sát ý.
“Mạo phạm cậu Huy, mấy người… đáng phải chết.”
Một luồng khí dữ dội mạnh mẽ quét ngang qua đại sảnh.
Mọi người có mặt ở đây lập tức đều cảm thấy thân thể đau đớn như có ngàn vạn lưỡi dao cứa qua da thịt.
Hoàng Phủ Hiên và Tư Mã Thiên Quang đột nhiên trở nên căng thẳng, toàn thân cứng lại, kinh hãi nhìn về phía sáu đại lão kia.
Trong lòng đã lo lắng tột độ.
Nhưng mà.
Chính vào lúc này, Hoàng Phủ Tranh lại tiến lên từng bước, cười lạnh nói:
“Chiến thần Long Hổ, tên nhóc này dám cả gan mạo danh vua Huyết Ngục, chọc giận Cuồng thần Huyết Ngục. Mạng chó của anh ta chúng tôi đã định phải lấy rồi. Tôi khuyên mấy người chớ nên nhầm lẫn.”
Gì cơ?
Vẻ mặt của mọi người đồng loạt biến đổi. Hoàng Phủ Tranh điên rồi sao?
Lại dám nói chuyện kiểu đó với mấy đại lão này?
Đây đúng thật là ngang nhiên khiêu khích.
Ngay cả Hoàng Phủ Hiên và Tư Mã Thiên Quang cũng không khỏi kinh ngạc tột độ, tự hỏi liệu có phải mình nghe nhầm rồi hay không?
“Ông, chết đáng.”
Huyết Long hét lên một tiếng, liền biến thành một bóng đỏ, nhanh như chớp đột kích một trưởng giận dữ hướng tới mặt Hoàng Phủ Tranh đập xuống.
Bùm.
Nhưng ngay sau đó, cùng với một tiếng nổ lớn, cơ thể của Huyết Long bị đẩy lui về phía sau.
Bước chân lùi lại mấy bước, mới miễn cưỡng cản lại ảnh hưởng của vụ nổ mà đứng vững.
Trên mặt Huyết Long lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm vào phía sau Hoàng Phủ Tranh:
“Là mấy người?”
Cộp cộp cộp.
Đúng vào lúc này, tiếng giày quân đội gõ lộp cộp trên sàn nhà đột nhiên truyền đến.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, ba bóng người chậm rãi đi ra.
Mà lúc này, khi mọi người trong đại sảnh nhìn thấy khuôn mặt của ba người kia, ai nấy đều hít xuống một ngụm khí lạnh, cả cơ thể nháy mắt căng cứng.
Như nhìn thấy tai họa ập đến.
Giờ phút này, không ai có thể tin nổi vào mắt mình.
Họ rốt cuộc đã biết vì sao Hoàng Phủ Tranh lại có thể thản nhiên bình tĩnh như vậy, càng dám hướng chiến thần Long Hổ khiêu khích như thế.
“Chiến thần Lam An.”
“Chiến thần Liệt Hỏa.”
“Chiến thần Đồ Long.”
Ba chiến thần lớn ở An Nam, ngang nhiên giáng xuống.