"Ông Vân!"
Mọi người đều cảm thấy sợ hãi, ồn ào kêu lên!
Bọn họ đều biết, Lý Phi Vân có huyết áp cao, tuyệt đối không được tức giận!
Lý Phi Vân tức giận không nói được câu nào.
Nuôi con gái lớn đến như vậy, kết quả con gái tìm được một người đàn ông rồi, liền để chồng mình đối nghịch với ba ruột của mình, có người ba nào không đau lòng chứ?
Càng quá đáng hơn chính là, lúc này Lý Thu Nhàn vẫn lạnh nhạt như cũ, không thèm liếc nhìn Lý Phi Vân một cái, giống như người đang phát bệnh không phải là ba ruột của cô ta vậy.
"Lâm Thiệu Huy, cháu cũng nhìn thấy chú cháu không thoải mái rồi, hôm nay cháu vẫn là về trước đi, đừng gây sự nữa!"
Vương Diễm Lệ mất hứng nói, ra lệnh đuổi khách với Lâm Thiệu Huy.
"Đúng đấy Lâm Thiệu Huy, chuyện nhà người ta, một người ngoài như cậu xen vào làm gì? Thực sự xem mình là người nhà họ Lý hả?"
"Ha ha ha, từ nhỏ tôi đã nhìn ra đứa nhóc này không có tiền đồ rồi, quả nhiên đúng vậy! Giờ lớn lên rồi thực sự dựa vào lừa gạt mà kiếm sống!"
"Cậu nhanh chóng đi đi đồ sao chổi, nhìn xem đã làm cho chú Vân của cậu tức ra dạng gì rồi đi?"
Những người hàng xóm kia liền quở trách, giờ bọn họ phải nịnh hót Chu Minh Trạch, điên cuồng công kích Lâm Thiệu Huy.
Bộ dạng như muốn giẫm nát chân Lâm Thiệu Huy vậy.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại bất ngờ cười lên, thản nhiên mà nhìn về phía mọi người: "Các người, chắc chắn muốn tôi đi sao?"
Xôn xao!
Sau khi nghe thấy vậy, đám người Chu Minh Trạch và Lý Thu Nhàn giống như nghe được chuyện cười vậy, một đám cười ồ lên.
Trên mặt tràn ngập sự khinh thường!
"Muốn cút thì cứ cút đi, bớt ra vẻ đi! Làm như mình có thân phận gì lớn lắm không bằng!"
Lý Thu Nhàn chán ghét nói, sự khinh thường trong mắt lại càng đậm hơn.
Giọng điệu của Lâm Thiệu Huy cứ như giờ chỉ cần anh rời đi, toàn bộ bọn họ sẽ hối hận vậy, thực sự là nực cười!
Nực cười mà!
Lúc này trong mắt mọi người, Lâm Thiệu Huy là một trò cười!
Một tên vô dụng, nói cút thì cút, còn tỏ vẻ hơn người gì?
Thế còn cố ra vẻ?
Thực sự tưởng rằng có ai sẽ giữ anh lại hay sao?
Ngay lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng không nói gì nữa, mặt mang theo nụ cười mà gật đầu: "Được, vậy tôi về trước!"
Nếu như những người này đã không muốn nhìn, thì anh cũng không cần phải ở lại đây nữa.
Lúc này, thậm chí Lâm Thiệu Huy cũng không thèm mà nói ra thân phận của mình, bởi vì trong mắt anh, những người này không có tư cách được biết!
Nói xong, Lâm Thiệu Huy đứng dậy định rời đi.
Mà lúc này vẻ mặt mọi người đều kinh thường, căn bản không ai xem anh ra gì!
Nhưng mà lúc này, một giọng nói truyền từ ngoài đến, lại làm cho mọi người ở đây đều sửng sốt.
"Tướng quân Bạch Hổ đến rồi!"
Cái gì cơ?
Mọi người đều xôn xao lên.
Từng cặp mắt đều nhìn chằm chằm ra cổng!
Tướng quân Bạch Hổ không phải là chiến tướng ba sao của quân đoàn Bạch Hổ sao?
Tất cả mọi người đều biết, Bạch Hổ là học sinh cưng của chiến thần Long Hổ, đền dưới trướng của Tướng Huy!
Sự tồn tại như thế này, sao lại đến một nhà họ Lý nho nhỏ?
Lập tức mọi người đều vừa mừng lại vừa lo.
Hoàn toàn bị chấn động rồi.
Những gương mặt đều hiện lên vẻ mặt khó tin.
Mà lúc này Lý Thu Nhàn cũng không thể tưởng tượng được mà nhìn về Chu Minh Trạch, thán phục nói: "Minh Trạch, tướng dưới trướng của Tướng Huy, thế mà lại đích thân đến gặp anh?"
Xôn xao!
Mọi người đều kinh ngạc mà nhìn về Chu Minh Trạch, chiến tướng Bạch Hổ tìm đến Chu Minh Trạch?
Chu Minh Trạch không những giành được tư cách tham gia tiệc của Tướng Huy, mà còn làm cho chiến tướng Bạch Hổ đến gặp mình?
Này cũng quá lợi hại rồi?
Trong nháy mắt không khí liền trở nên yên lặng.
Mọi người đều nhìn ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Chu Minh Trạch, trong đó còn mang theo vẻ kính nể vã hâm mộ.
Ngay cả Vương Diễm Lệ và Lý Phi Vân nghe thấy vậy, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Kinh ngạc đến không thể nói được gì!
Có thể quen biết được với thân vệ của Tướng Huy, như vậy thì quen biết với Tướng Huy cũng là vấn đề thời gian thôi.
Sau này, quả nhiên Chu Minh Trạch sẽ được vạn người chú ý, mọi người đều tôn sung nhìn anh ra.
Ngay cả Chu Minh Trạch cũng ngẩn người ra.
Chẳng lẽ nói, chiến tướng Bạch Hổ kia thực sự đến tìm mình?
Nhưng mình có quen ông ấy đâu!
Nhưng mà, anh ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong phòng này, ngoại trừ anh ta thì còn ai có tư cách có thể làm cho chiến tướng Bạch Hổ đích thân đến thăm nữa?
Lập tức, anh ta liền đắc ý mà nói: "Bình tĩnh chút nào, không phải chỉ là chiến tướng Bạch Hổ thôi sao, có gì ngạc nhiên đâu, chắc là đến mời tôi tham gia tiệc của Tướng Huy ấy mà!"
"Các người đừng có nói linh tinh, tránh mất mặt tôi!"