Nghe câu này, mọi người chợt nhớ tới trước đó thì Trương Viễn đã ra ngoài gọi điện thoại lúc trở về thật cao hứng nói đã tìm được một người con ông cháu cha.
Mà bây giờ...
“Học trưởng, con ông cháu cha mà anh đang tìm kiếm thực sự lợi hại như vậy sao? Có thể làm cho cả nhà họ Dương đầu hàng sao?” Trong lòng của Bạch Tố Y vẫn có chút nghi hoặc.
Không chỉ cô mà những người còn lại cũng lần lượt nhìn về phía Trương Viễn, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Mà nghe điều này Trương Viễn lại bật cười, khuôn mặt anh ta đầy sùng bái nói:
“Bạch Tố Y, em không phải người thành phố Nam Lộc nên không biết sự kinh khủng của người con ông cháu cha kia! Anh ta là tài phiệt hàng đầu ở thành phố Nam Lộc này thì gia tộc của bọn họ xếp thứ nhất!”
“Hơn nữa, nhà họ Dương tuy cũng có chiến tuyến, nhưng cũng đã khuynh gia bại sản rồi! Vừa rồi anh có nghe nói người nhà họ Dương đang muốn hợp tác với người con ông cháu cha đó!”
“Hơn nữa! Trong số thế hệ trẻ ở thành phố Nam Lộc thì ngoài hai ông chủ lớn quyền thế lánh đời thì người con ông cháu cha đó nhất định là số một! Còn có vô số thế hệ con nhà giàu thứ hai đều tuân theo mệnh lệnh của anh ta!”
Ầm!
Nghe những gì Trương Viễn nói thì mấy người Thẩm Kiến bên cạnh đều hoàn toàn tin vào điều đó.
Dù sao thì nếu mà là con ông cháu cha của tài phiệt thứ nhất cộng với người đàn ông trẻ tuổi số một thì thủ đoạn nhất định có thể tưởng tượng được.
Cho dù thật sự khiến nhà họ Dương chịu thua thì cũng không phải là không thể.
Điều khiến Thẩm Kiến và những người khác sốc hơn nữa là Trương Viễn này lại quá là có mặt mũi.
Con ông cháu cha kia vậy mà lại thật sự không ngần ngại trấn áp nhà họ Dương chỉ vì một cú điện thoại của anh ta, đến nỗi nhà họ Dương còn dùng cả tòa nhà Galaxy hàng chục tỷ để đền bù.
Tình bạn giữa người con ông cháu cha này và Trương Viễn sâu đậm đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây thì khuôn mặt hai cha con Thẩm Kiến và Thẩm Kiệt bỗng chốc hiện lên vẻ lấy lòng mà đi nhịn nọt Trương Viễn: “Cậu Viễn, tôi thật không ngờ tình bạn của cậu và người con ông cháu cha đó lại sâu đậm như vậy! Tương lai, nhà họ Thẩm của chúng tôi vẫn cần cậu chiếu cố nhiều rồi!”
“Đúng vậy đó, anh Viễn! anh thật sự quá lợi hại, vậy mà có thể khiến người con ông cháu cha đó vì anh mà dụng tâm lương khổ! Từ nay về sau anh Viễn nhất định có thể thăng quan tiến chức vùn vụt!”
Hai cha con lúc này vô cùng nịnh nọt, sau khi họ nói những lời này với Trương Viễn.
Thấy Bạch Tố Y vẫn đang nghi ngờ Trương Viễn thì hai cha con Thẩm Kiến quay sang nói với Bạch Tố Y: “Bạch Tố Y, không nên suy nghĩ bậy bạ, chuyện này nhất định không thể liên quan đến Lâm Thiệu Huy! Cậu ta ở thành phố Nam Lộc ba năm, vậy mà không biết ai ở Nam Lộc cả thì làm sao có thể trấn áp được nhà họ Dương!”
“Đúng vậy em họ, Lâm Thiệu Huy có bao nhiêu năng lực thì không ai trong chúng ta không biết! Nếu như nhà họ Dương vì anh ta mà đến xin lỗi thì đánh chết anh cũng sẽ không tin!”
Ánh mắt của hai cha con họ nhìn Lâm Thiệu Huy đầy vẻ khinh thường.
Như thể đang xem một chú hề: “Anh ta đó, cùng lắm là miệng quạ! Lần này anh ta chỉ là nói hươu nói vượn nhưng may là đột nhiên nói trúng thôi!”
Thật sự là nói hươu nói vượn sao?
Vẻ mặt Bạch Tố Y có chút do dự.
Cô nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lâm Thiệu Huy, nhưng trong lòng cô mơ hồ lại không thể tin được.
Dù sao thì cô đã sống với Lâm Thiệu Huy ba năm cũng chưa từng nghe Lâm Thiệu Huy đã từng đến Nam Lộc, huống chi là nghe nói anh có quen biết ai ở thành phố Nam Lộc.
Một kẻ xa lạ không người quen và không có tài nguyên thì làm sao có thể áp chế nhà tài phiệt hạng nhất được!
Đây quả thực là một điều viển vông.
Nghĩ đến đây, Bạch Tố Y lắc đầu và hoàn toàn vứt bỏ ý tưởng trấn áp họ Dương của Lâm Thiệu Huy rồi lập tức nói với Trương Viễn: “Học trưởng, xem ra lần này thật sự mời được con ông cháu cha đúng là do công lao của anh! Vô cùng cảm ơn!”