Đột nhiên cảm thấy xấu hổ, Vương Thanh Chí oán hận nhìn Lâm Thiệu Huy một cái và bỏ đi trước.
Những thanh niên hư hỏng khác cũng lần lượt giễu cợt, lần lượt xúc phạm đến Chu Quân Dật và Vương Thanh Chí, khi bữa tiệc kết thúc, sợ rằng Lâm Thiệu Huy không chết cũng sẽ tàn phế.
Chỉ là!
Trước khi rời đi, Triệu Yến Chi liếc nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt phức tạp, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Lâm Thiệu Huy, chúng ta đi có ổn không? Bữa tiệc của Tướng Huy hay là chúng ta không tham dự.”
Lúc này, Bạch Tố Y quay đầu lại cầu xin Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy cười nhẹ và nói: “Sao vậy? Em không phải là muốn thấy Tướng Huy à?”
“Không muốn thấy nữa, em còn lo lắng cho anh hơn so với gặp mặt Tướng Huy! Bọn họ sẽ không buông tha cho anh!”
Vẻ mặt Bạch Tố Y tràn đầy lo lắng, cũng có thể nhìn ra những người đó không tốt lành gì.
Và vì xuất thân của bọn họ cao quý, cô thực sự không thể chịu đựng được khi nhìn Lâm Thiệu Huy tiếp tục chịu sự sỉ nhục.
“Không phải bọn họ không buông tha anh, mà là anh sẽ không buông tha bọn hắn!”
Lâm Thiệu Huy cười lạnh nói, không ai có thể bình an vô sự sau khi xúc phạm vợ của anh.
Nhưng Bạch Tố Y hoàn toàn không tin, trái lại Lâm Thiệu Huy làm cô ấy tức giận đến phát khóc: “Lâm Thiệu Huy, anh đang nói nhảm sao? Những người đó đều là cậu chủ từ thủ đô lớn đến, làm sao anh có thể đối phó được bọn họ?”
“Xem như em cầu xin anh, chỉ cần anh còn sống, em chịu chút oan ức thì có đáng là gì?”
Cô không yêu cầu vinh hoa phú quý chỉ cần gia đình của cô bình anh vô sự.
Chỉ cần cùng với Lâm Thiệu Huy đầu bạc răng long!
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy nắm chặt tay cô và cười nói:
“Bà xã đừng lo lắng cho anh, anh không phải cậy mạnh đâu! Ngày mai, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ ưu tú nhất An Nam!”
Tới nửa đêm, Vương Thanh Chí và những người khác cũng đã lần lượt ổn định chỗ ở!
Tuy nhiên, bọn họ lại bị sắp xếp ở phòng chờ cuối cùng!
“Long Thiên Tuấn này thực sự không biết lễ nghĩa. Thậm chí anh ta còn sắp xếp phòng tồi tệ nhất cho chúng ta. Anh ta đang xem thường ai?”
Phùng Thiệu Quân, Chu Quân Dật và những người khác đều rất không hài lòng.
Bọn họ là con nhà quyền thế, đây là lần đầu tiên bọn họ bị xúc phạm như thế này.
Mà lúc này vẻ mặt của Vương Thanh Chí vô cùng đen tối, tức giận lên tiếng:
“Chuyện này nhất định là do Lâm Thiệu Huy làm hại chúng ta bị liên lụy, anh ta giận cá chém thớt cho nên Long Thiên Tuấn mới cố ý thất lễ chúng ta.”
Khi nghe điều này, khuôn mặt của Chu Quân Dật tái nhợt, đột nhiên trong mắt hiện lên một chút hận thù:
“Khi chúng ta kết thân với Tướng Huy, chúng ta phải cho Long Thiên Tuấn trả giá cho sự sơ suất ngày hôm nay!”
“Còn Lâm Thiệu Huy, nếu tôi không giết được anh ta, tôi sẽ không được gọi là Chu Quân Dật!”
Nghe những lời này thì những thanh niên hư hỏng có mặt đều lần lượt gật đầu, mong muốn được kết thân với Tướng Huy, sau đó tàn nhẫn dạy dỗ Long Thiên Tuấn và Lâm Thiệu Huy.
Tuy nhiên, Triệu Yến Chi không biết tại sao tỏ vẻ lo lắng: “Tôi đi ra ngoài hóng mát một chút!”
Không giống như những kẻ ngốc này, cô ta luôn cảm thấy biểu hiện của Long Thiên Tuấn quá bất thường.
Tại sao Lâm Thiệu Huy cũng gây rối nhưng Long Thiên Tuấn chỉ dạy dỗ bọn họ, làm ngơ cho hành động của Lâm Thiệu Huy?
Lẽ nào đồ rác rưởi vô dụng đó quen biết Long Thiên Tuấn?
Cảm giác bất an này khiến cô ta rất khó chịu, làm cho cô ta lo được lo mất, như thể cô ta đã bỏ lỡ điều gì đó.
Nên lúc này cô ta muốn đi hóng mát một chút, để dẹp yên tâ, trạng lo âu này!
Mà đồng thời lúc đó!
Long Thiên Tuấn, người đang lo lắng, lặng lẽ đến sân sau và trực tiếp quỳ xuống phía sau Lâm Thiệu Huy.
“Tướng Huy, kẻ hèn... kẻ hèn này có tội!”
Giọng anh ta run run, rõ ràng là vô cùng kinh hãi.
Nhưng lúc này trên mặt lại in thêm một cái tát, không cần nói anh cũng biết đó là Long Cửu ban thưởng.
“Người không biết không có tội, đứng dậy!”
Lâm Thiệu Huy từ từ quay lại nhìn anh ta.
“Cảm ơn Tướng Huy ban ơn!”
Long Thiên Tuấn vui mừng khôn xiết, vội đứng dậy cung kính nói:
“Tướng Huy, những tên ngu ngốc kia dám xúc phạm anh, anh muốn tôi giải quyết thế nào?”
Lời nói đầy sát khí!
Nhưng mà!
Lâm Thiệu Huy lắc đầu cười gằn: “Không cần, chờ ngày mai đến, bọn họ không chỉ hối hận, mà còn là tuyệt vọng!”