Giây phút này Bạch Long Hải chỉ cảm thấy lông tóc trên người đều dựng thẳng, ông ta nhìn ông cụ rồi run rẩy nói:
“Ba... ba, ba tỉnh rồi sao?”
“Đương nhiên là ba tỉnh rồi, chẳng lẽ con cho rằng đang nói chuyện với ma à?” Ông cụ nhà họ Bạch không vui trừng mắt nhìn Bạch Long Hải rồi mắng.
Sau đó khi liếc nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của mọi người xung quanh, lúc này mới nói tiếp:
“Sao vẻ mặt của các anh giống như đang nhìn thấy quỷ vậy? Chẳng lẽ các anh không vui khi thấy tôi tỉnh lại hay sao?”
“Không, không, không có!”
Ngay lập tức đám người Bạch Long Hải lắc đầu lia lịa.
Nhưng vẫn lên tiếng hỏi với vẻ mặt đầy rối rắm:
“Ông à, hôm qua ông gần như không qua khỏi, sao bây giờ lại đột nhiên khỏi rồi?”
“Đúng vậy, ông à có phải tối qua có ai đã tới đây chữa trị cho ông đúng không?”
“Đúng đó, ông ơi liệu có phải là vị Thần y họ Lâm đã đến chữa trị cho ông đúng không?”
“...”
Lúc này tất cả mọi người trong nhà họ Bạch đều nhớ tới lời nói của vị Thần y Lâm.
Sáng sớm nhất định sẽ khỏi.
Vốn dĩ họ còn không tin nhưng bây giờ ông cụ vẫn đang sống khỏe mạnh trước mặt họ, khiến họ không thể không tin.
Họ Lâm?
Ông cụ khẽ cau mày lại, không khỏi nghĩ tới một người, Lâm Thiệu Huy.
“Tối hôm qua có một người đã đến đây còn viết đơn thuốc cho tôi, người đó trông rất giống... Lâm Thiệu Huy? Nhưng khí chất lại không giống cho lắm, trông người ấy oai vệ và lạnh lùng hơn Lâm Thiệu Huy, như một kẻ độc tài nắm giữ vận mệnh sống chết của người khác.”
Cái gì?
Rất giống Lâm Thiệu Huy sao?
“Xoạt!”
Nghe thấy lời này, tất cả các thành viên đứng đầu nhà họ Bạch ở xung quanh đều cười rộ lên.
“Ha ha ha... ông ơi, vị đó chắc chắn là vị Thần y Lâm, chứ không phải là Lâm Thiệu Huy! Lâm Thiệu Huy cái thứ rác rưởi kia làm sao sẽ có biện pháp như vậy, chỉ có vị Thần y Lâm kia mới có năng lực tuyệt vời này.”
“Đúng đó ông ơi, ông đừng có nghĩ nhiều, sao có thể là tên Lâm Thiệu Huy rác rưởi kia được, người đàn ông giỏi giang kia chính là vị Thần y họ Lâm hôm qua đã khiến cả thành phố Nam Giang phải chấn động.”
“...”
Thần y Lâm.
Ông cụ chưa bao giờ nghe đến cái tên này.
Lúc này sau khi được mọi người giải thích, ông cụ mới thực sự hiểu được đã có rất nhiều chuyện xảy ra chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Kẻ điên Tây Y nghiền nát Đông Y!
Thần y ra tay chuyển bại thành thắng!
Nhất là khi ông cụ biết được chính mình ngày hôm qua đã đứng trước lằn ranh sống chết, là mấy người con cả Bạch Long Hải đã cầu xin Thần y Lâm cứu mình, nên đã loại bỏ hoàn toàn suy đoán về “Lâm Thiệu Huy” này.
“Hóa ra là Thần y Lâm! Không hổ danh là bác sĩ thiên tài!”
Trên gương mặt của ông cụ nhà họ Bạch tràn đầy thán phục và biết ơn:
“Sau này nếu gặp lại được vị bác sĩ thiên tài này, tôi nhất định phải quỳ lạy tạ ơn cứu mạng lớn lao này.”
Giờ phút này vị Thần y Lâm kia đã hoàn toàn trở thành một vị thần trong lòng của ông cụ và tất cả các thành viên đứng đầu trong nhà họ Bạch, sự tồn tại của người đó dường như chỉ có trong thần thoại.
Tuy nhiên ngay sau đó khi ông cụ nghe nói vì Lâm Thiệu Huy mà cháu trai Bạch Chí Phàm của mình bị đánh gãy chân, lửa giận trong lòng càng dâng cao hơn:
“Được lắm! Tên Lâm Thiệu Huy này đúng là ăn gan hùm mật gấu!”
Ông cụ nhà họ Bạch tức giận đến mức trợn mắt thổi râu.
Mà Bạch Long Hải đang đứng bên cạnh cũng hung tợn lên tiếng:
“Ba à, chúng ta phải làm gì bây giờ? Con và Chí Phàm đã ký vào giấy cam kết từ bỏ quyền thừa kế tài sản rồi.”
“Hừ! Ký rồi thì đã làm sao! Ông lão tôi còn chưa có chết đâu!”
Ông cụ hừ lạnh một tiếng rồi tức giận nói:
“Chờ thêm một thời gian nữa đi! Chỉ cần Bạch Tố Y thành công sáng chế ra Thuốc hồi sinh, lúc đó ba nhất định sẽ đuổi cả gia đình họ ra khỏi nhà họ Bạch!”
“Còn về phần Lâm Thiệu Huy kia, đến lúc đó lại xử lý cũng không muộn.”
Câu nói này khiến cho Bạch Long Hải hoàn toàn yên tâm.
Nhất là khi ông ta nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ có thể dạy dỗ Lâm Thiệu Huy trả được thù, ông ta càng cảm thấy vui mừng không thôi.
Chỉ là họ lại không biết.
Lâm Thiệu Huy bây giờ không chỉ có thể nắm giữ sự sống mà còn có quyền định đoạt... cái chết của họ!