Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trước lúc thiên địa còn chưa phân Thái Cực thì nguyên khí hợp lại làm một, tức là Thái Sơ, Thái Nhất.

Có người nói rằng:
- Người mà thấu hiểu được thiên địa, cũng được gọi là Thái Cực.

Sách cổ cũng ghi lại như sau:
- Thái Cực do đạo diễn sinh. Lúc thiên địa mới bắt đầu, vạn vật còn chưa có thì Thái Cực đã có trước.

Cuốn kinh cổ thần bí nhất Trung Hoa cổ - Dịch kinh, cũng ghi về Thái Cực như sau:
- Dịch có Thái Cực, sau sinh Lưỡng Nghi...

Ở một vùng núi ngoài đô thành nước Yến có một hồ nước nhỏ trong veo như ngọc biếc, Diệp Phàm đang đứng đó. Tuy yên lặng nhưng lại động, tuy động mà lặng, ban đầu như cây Tùng đứng thẳng, lát sau lại chuyển động như nước êm, chậm rãi giãn thân thể ra, lấy thịt xác hữu hình để thể hiện đạo vô hình.

Diệp Phàm không phải là thần, không thể nào thoáng cái đã sáng chế ra được thể thuật trui luyện xác thịt, chỉ có thể từ từ nghiên cứu. Thân thể lúc cương mãnh như trâu đang chạy trên thảo nguyên, lúc nhẹ nhàng như gió, một động một tĩnh, bên trong có ẩn chứa ý vị tự nhiên.

Khoảng nửa tháng sau hắn mới cảm nhận được khó khăn, đôi khi chỉ có ý nghĩ thì không được, hoàn thành được mới là việc quan trọng.

Giai đoạn hiện tại, việc trui luyện thịt xác nhất định chỉ có thể làm phụ, bây giờ hắn là một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều nhỏ nhoi, không thể nào nhanh chóng khai sáng ra thể thuật kinh hãi thế tục. Tất cả đều cần cẩn thận nghiên cứu!

Việc quan trọng bây giờ là tiếp tục tu hành các bí cảnh như Luân Hải, Đạo Cung. Những bí pháp đại đạo vô thượng này đã được truyền thừa vô tận năm tháng, được thời gian ma luyện và tẩy lễ, là một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.

- Ta trong tu bí cảnh Luân Hải, Đạo Cung, ngoài tu thể thuật mạnh mẽ. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, vừa có thần thông, vừa có chiến lực nguyên thủy.

Diệp Phàm rất mong đợi, hi vọng trở nên mạnh hơn.

- Ta tin tưởng kết hợp kết tinh trí khôn các bậc tiền bối Trung Hoa cổ và đại đạo vô thượng của thế giới này sẽ tạo nên một kết quả vô cùng sáng lạn.

Diệp Phàm tới nước Ngụy đã được hai tháng, trừ việc tu luyện ra, hắn luôn suy nghĩ làm cách nào để vượt qua hư không, nhưng không có biện pháp gì tốt cả.

Hắn còn chưa đột phá bí cảnh Luân Hải, hiểu biết đạo văn có hạn, không thể nào ngưng tụ Thiên Thế, mở Vực Môn ra, vượt qua hư không được. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách dựa vào các thế lực lớn kia.

Bên trong nước Ngụy, phố xá đông đúc, cuộc sống giàu có. Trong lúc vô tình, Diệp Phàm nhìn thấy một bóng người quen thuộc, thân mặc đạo bào, đầu đội tử kim quan, nhưng người này lại không có khí chất của người xuất gia, mặt mày hồng hào, chính là đạo sĩ vô lương Đoạn Đức.

- Cái mạng tên mập đáng chết này thật dai! Ngôi mộ Yêu Đế hài cốt thành núi, máu chảy thành sông, hắn bị năm vị đại nhân vật bức tiến vào ngôi mộ đó, mà không chết...

Diệp Phàm cảm thấy đạo sĩ mập này không đơn giản, khôn hề đơn giản như vẻ hiền hòa bên ngoài, phải nói là một tên tàn nhẫn thì đúng hơn. Hắn không dám lại gần người này.

Thần thức hắn hiện giờ rất cường đại, tinh thần lực hội tụ lại thành một vũng nước nhỏ màu vàng, hóa sinh thành vật hữu hình, ngưng tụ ở mi tâm. Hắn có thể đi theo từ xa mà không cần lo lắng bị phát hiện.

Đạo sĩ vô lương đi lên một tửu lâu, gọi thịt ra ăn, lấy rượu ra uống, không hề có chút kiêng kỵ, không hề có bộ dáng người xuất gia.

Sau nửa canh giờ hắn mới rời khỏi đô thành nước Ngụy, người đầy mùi rượu, dáng đi lẹo xẹo, đi vào trong núi.

- Tên mập chết tiệt này cơm nước no nên xong liền đi vào trong núi, muốn làm gì vậy?
Diệp Phàm rất khó hiểu, đi theo từ sau lưng. Đồng thời hắn vẫn có chút kinh hãi, thần thức hắn đã cô đọng đến như vậy, nhưng vẫn cảm giác thấy Đoạn Đức rất bí hiểm.

Tốc độ đạo sĩ vô lương rất nhanh, vượt núi băng đèo không hề chậm hơn lúc phi hành. Không lâu sau đã đi tới trước một sơn môn, Diệp Phàm biết đây là một môn phái nhỏ trong lãnh thổ nước Ngụy, còn nhỏ hơn Linh Khư Động Thiên nữa.

Đoạn Đức thầm xâm nhập vào trong, Diệp Phàm không dám theo vào, lẳng lặng chờ ở bên ngoài. Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, đạo sĩ mập này chạy ra ngoài, sau đó nghênh ngang rời đi.

Không lâu sau, trong môn phái này có những âm thanh la hét, vô cùng ầm ĩ. Trong lúc mơ hồ, Diệp Phàm còn nghe được bên trong môn phái này mất đồ vật gì đó.

- Tên mập chết này thật vô lương.
Diệp Phàm vội vàng chạy đi, tu sĩ môn phái này đang lao ra bên ngoài. Nếu như hắn bị người phát hiện, chắc chắn sẽ rất thảm.

- Chạy đi đâu?
Một lão giả phát hiện ra hắn.

- Tên mập chết tiệt! Ta hỏi thăm liệt tổ liệt tông nhà ngươi, không phải là cố ý hay là vô tình để ta chịu tiếng xấu thay cho ngươi đây?
Diệp Phàm kinh hãi trong lòng, nhanh chóng biến mất trong núi sâu.

Sau nửa canh giờ, hắn mới tìm được tung tích của đạo sĩ vô lương. Hắn hoài nghi có lẽ Đoạn Đức đã cảm nhận được có người ở sau.

Nhưng mà đạo sĩ vô lương này không quay đầu lại xem, dường như không hề hay biết gì, vừa uống rượu vừa lẩm bẩm:
- Thịnh hội tu sĩ Ngụy quốc, đáng giá đáng giá, không biết có thể thấy chút thiên tài địa bảo nào không!

"Thì ra tên mập này muốn tham gia thịnh hội gì đó.", Diệp Phàm nghe thấy.những gì Đoạn Đức nói nhỏ.

Sau khi phi hành được năm trăm dặm, Đoạn Đức hạ xuống một ngọn núi lớn. Đây là một nơi cốc xanh núi biếc, có không ít tu sĩ ngự cầu vồng đến, rồi tiến vào sơn cốc.

Chỗ này là sơn môn một môn phái, trước sơn môn có một tấm đá, trên đó có khắc hai chữ "Huyền Nguyên". Không có ai ngăn trở, có thể tùy ý tiến vào, không ít tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới.

Bên trong ngọn núi xinh đẹp ấy có đình đài tiểu lâu, nước rơi suối chảy, đúng là một mảnh Niết Bàn tường hòa, có không ít tu sĩ đã sớm tới đây.

Diệp Phàm vẫn theo phía sau Đoạn Đức, phát hiện người này quả nhiên rất là gian tà, thừa dịp người khác không chú ý thì đã tới môn phái sau núi này.

Phía trước có một khu rừng hoa đào, hoa nở rộ khắp nơi, màu hồng che phủ mặt đất và bầu trời, giống như là có một dải lụa màu hồng che khắp vùng núi này, hương hoa ngào ngạt xông vào mũi từ xa.

Đoạn Đức dừng lại rồi, rồi đứng núp sau một cây đào già ngàn năm, ánh mắt đăm đăm, nước miếng gần như chảy ra khỏi miệng, bộ dáng không thể chịu nổi được nữa.

Diệp Phàm từ xa nhìn thấy vậy không khỏi âm thầm khinh bỉ, không biết cái tên mập chết tiệt này phát hiện được thiên tài địa bảo gì nữa.

- Người nào?
Đúng lúc này có một âm thanh nữ tử vang lên.

Diệp Phàm quan sát lần nữa, nhưng lại phát hiện Đoạn Đức đã biến mất, không biết đi đâu. Hắn cảm giác không ổn, lập tức chạy đi. Nhưng mà rừng hoa đào xung quanh đột nhiên xoay tròn, những đóa hoa màu hồng bay lượn khắp trời, giống như mưa rơi lả tả, hắn không thể nào rút đi được, không tìm được được chạy ra.

Diệp Phàm chạy về bên trái xông tới bên phải, nhưng phát hiện thấy không những không thể bỏ chạy, ngược lại còn tiến sâu vào trong núi, rồi mới thấy mình đã đứng ngay vị trí Đoạn Đức khi nãy.

Cho đến lúc này hắn mới biết được Đoạn Đức nhìn thấy gì: phía trước hoa rơi đung đưa theo gió, từ từ bay xuống đất, ở giữa rừng hoa đào có một cái hồ nhỏ trong veo, trên bờ có một cây đào cổ ngàn năm, treo đầy quần áo của nữ tử.

Hoa đào phất phới, cả hồ nhỏ cũng bị nhuộm thành màu hồng, hoa rơi bao phủ cả nơi này. Từng mùi hương thơm ngát truyền đến, cảnh tượng xinh đẹp và mỹ lệ, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.

Dĩ nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, thứ làm Diệp Phàm giật mình chính là trong hồ có hơn mười nữ tử xinh đẹp đang tắm, mái tóc đen nhánh, tay trắng như sương như tuyết, thân thể nóng bỏng động lòng người, cùng với những đóa hoa rơi trong không trung càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác.

- Tên mập chết tiệt, ta bị ngươi hại chết!
Diệp Phàm âm thầm kêu khổ. Bây giờ hắn mới biết tên đạo sĩ vô lương kia đã sớm phát giác hắn, cố tình dẫn dụ hắn tới đây chịu tiếng xấu thay cho hắn.

Hắn muốn chạy trốn cũng không thể, hoa rơi lả tả trong rừng hoa đào, tất cả cánh hóa lóe sáng lấp lánh, hiển nhiên xung quanh nơi này có khắc hạ đạo văn, ngưng tụ nên sức mạnh to lớn của thiên địa, biến nơi này thành một tiểu thế giới độc lập, cắt đứt mọi đường đi rồi.

Tiếng cười như chuông bạc từ trong rừng hoa truyền đến, đám nữ tử trong hồ mặc bộ y phục mỏng manh rồi lả lướt đi đến. Cánh tay ngọc để lộ ra, lụa mỏng khó che hết hai chân thon dài như bạch ngọc, vô cùng động lòng người. Chung quanh có hoa rơi theo gió, thân thể các nàng uyển chuyển dịu dàng, y phục mỏng manh khó che đậy thân thể, làn da trắng mịn như tuyết, tạo nên sự hấp dẫn không gì sánh nổi.

Diệp Phàm không thể chạy trốn, vốn tưởng rằng các nữ tử này sẽ tấn công, nhưng các nàng không có chút sát khí nào cả. Ngược lại còn liên tục bước chân nhanh đến, một nam nhân bình thường mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ làm máu trong người phun trào cả lên.

Nhưng Diệp Phàm thầm cảnh giác chính mình, đây rõ ràng là những nữ tử không tầm thường. Nếu không, sao các nàng dám lớn mật đến thế? Không thèm quan tâm đến bản thân đang lưng trần lộ vai, mà cứ cười duyên đi đến.

- Đoạn Đức, tên đạo sĩ thất đức nhà ngươi lăn ra đây cho ta!
Hắn hét lên.

Từng tiếng cười khẽ truyền đến, mấy người nữ tử có da thịt như ngọc, trên làn da còn đọng lại những giọt nước trong suốt, quần áo không thể che hết thân thể kia đã đi tới gần.

- Lá gan tiểu huynh đệ không nhỏ a, lại dám xâm nhập trọng địa phái ta, rình coi bọn ta tắm..
Một nữ tử duyên dáng yêu kiều, mái tóc đen nhánh ép sát vào nhau, mặt nở nụ cười thản nhiên nhìn Diệp Phàm, làm cho người ta cảm giác có gió xuân đang ập vào mặt.

- Là hiểu lầm thôi! Ta bị một tên mập đáng chết hãm hại, là hắn hãm hại ta, để ta phải mang tiếng xấu cho hắn. Khi nãy hắn còn đứng đây rình coi, không có liên quan tới ta.
Diệp Phàm thầm hỏi thăm họ nhà gái của đạo sĩ vô lương, cái tên Đoạn Đức này quá thất đức.

Tất cả nữ tử trong cái hồ nhỏ trong veo kia đã đi lên bờ, ai ai cũng chỉ dùng một cái lụa mỏng màu trắng che thân thể, có thể nóng bỏng mê hoặc người như ẩn như hiện, có lực hấp dẫn vô tận, căn bản không thể nào chống đỡ.

Thân thể các nàng cân xứng, tay mịn như ngọc, eo thon nhỏ, chân ngọc trắng dài không một chút tỳ vết. Chân ngọc nhẹ nhàng di động làm cho cảnh tượng kiều diễm xuất hiện!

Người đứng đầu là một nữ tử xinh đẹp, môi đỏ mọng trơn bóng, hàm răng trắng tinh, cười thật là quyến rũ, tóc đen xõa xuống. Tiếng nói nàng rất nhẹ nhàng, dễ nghe vô cùng:
- Có bị hãm hại hay không cũng không quan trọng! Nếu tiểu huynh đệ đã tới nơi này, cứ xem đây là một cơ duyên!

- Ta không cần cơ duyên, chư vị tiên tử thả ta đi được không? Ta không có liên quan gì mà...

Ngay giữa cái trán của nữ tử đứng đầu có một nốt ruồi màu hồng, làm cho nàng có thêm một cỗ khí chất mê hoặc khác người. Nàng nhẹ nhàng đi tới gần, vươn ngón tay ngọc nhỏ dài tới Diệp Phàm.

Diệp Phàm muốn né tránh, nhưng phát hiện tốc độ cánh tay của đối phương nhanh hơn hắn nhiều, không thể nào né tránh. Trong lòng hắn hoảng sợ, người này tuyệt đối là cường giả. Những nữ tử xinh đẹp thoạt nhìn quyến rũ này sợ rằng có lai lịch rất lớn.

Ngón tay ngọc đó khẽ ngắt má hắn một cái, rồi người nữ tử này cất tiếng:
- Ta cảm thấy thân thể này thật bất phàm, huyết khí mênh mông như đại dương rộng lớn, chắc chắn không phải thân thể tầm thường...

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, nhưng cười nói:
- Các vị tiên tử, một nam nhân bình thường mà thấy cảnh tượng bây giờ thì máu nóng phải phun trào đó, không phải thể chất ta đặc biệt gì đâu. Các ngươi có thể đứng ra xa một chút không, nếu không, tuổi thọ ta sẽ giảm đó.

Thân thể người nữ tử này tỏa ra mùi hương ngào ngạt, cười duyên nói:
- Không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không giết ngươi.

- Các vị tiên tử có hài lòng với thân thể này không?
Đúng lúc này có giọng nói của đạo sĩ vô lương truyền đến, tên mập chết tiệt mặt mày hồng hào từ bên trong đi ra.

- Đạo sĩ thất đức nhà ngươi dám gài ta!
Diệp Phàm nhìn Đoạn Đức.

- Tiểu tử ngươi còn có mặt mũi nói ta gài ngươi?
Sắc mặt Đoạn Đức không tốt, rất là kích động:
- Ba năm trước ở ngôi mộ Yêu Đế, ngươi hại ta thật thê thảm, làm cho đạo gia ta cửu tử nhất sanh. Tất cả đều do con thỏ nhỏ đáng chết nhà ngươi ban tặng đó!

- Ông bà nhà ngươi! Ba năm trước ngươi đoạt lấy ba vũ khí thông linh của ta, bây giờ lại nói ta gài ngươi, cầu cho thiên lôi đánh ngươi!

- Ba vũ khí thông linh kia là cái gì hả? Khối Lục Đồng phế thải kia giờ ở đâu? Đạo gia ta ở ngôi mộ Yêu Đế liều chết xông vào, thiếu chút nữa đã mất mạng, kết quả là cả một khối đồng nát cũng không tìm thấy, tiểu tử ngươi gài ta...
Đạo sĩ mập càng nói càng kích động, bộ dáng như muốn nổi điên.

- Đoàn đạo trưởng, ta rất hài lòng với thân thể này!
Đúng lúc này, nữ tử đứng đầu cười nhẹ nói, thân thể xinh đẹp động lòng người, tản phát mị lực không ai có thể chống cự.

- Nếu hài lòng thì mau đưa cho ta một giọt máu huyết Yêu Đế lưu lại sao.
Trong mắt đạo sĩ mập phát ra ánh sáng kỳ dị, nói:
- Ta tin Yêu tộc các ngươi nói lời sẽ giữ lời, không lừa gạt người khác.

Diệp Phàm thất kinh, đám nữ tử này dĩ nhiên là một đám Yêu tinh, còn tên mập chết tiệt này lại vì một giọt máu huyết Yêu Đế mà hãm hại hắn? Hắn khẽ rên rỉ, rồi sau nói quát mắng đạo sĩ mập:
- Tên mập chết tiệt ngươi hãm hại ta vậy sao?

Đạo sĩ vô lương liếc hắn một cái, nói:
- Tiểu tử ngươi đừng nói hai chữ hãm hại này với ta, ba năm trước ngươi hại cả tính mạng ta, bây giờ ta chỉ hãm hại thân thể ngươi mà thôi.

- Ngươi được lắm!
Diệp Phàm rất muốn lưu lại dấu giày của mình trên mặt đạo sĩ mập.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK