Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong đỉnh.

Chín chữ cổ được khắc trên vách đỉnh, hòa với "đạo" và "lý" của thiên địa. Trước như ngôi sao, phát sáng từng điểm, sau như hỗn độn, thả khí thay đổi. Từ hư vô biến hóa ngàn vạn, không theo một quy luật thông thường nào.

Diệp Phàm có cảm giác mình đang ở trong thời đại vạn vật vừa sinh ra, thiên địa bắt đầu định hình dạng, âm dương hợp nhất, hợp khí sinh vạn vật, trời đất thay đổi, sinh trưởng cùng suy bại, phồn vinh và diệt vong...tất cả không ngừng giao nhau luân hồi.

Cái gì là vĩnh hằng, cái gì là khoảng khắc. Hai điều này vào giờ khắc đây đã trở nên hòa hợp với nhau, tuy hai mà một.

Trong lòng Diệp Phàm dâng lên một cảm giác kỳ dị. Chín chữ cổ giao hòa với "đỉnh", giống như đang khai thiên tích địa để tạo thành một tiểu thế giới. Lúc này "đỉnh" trở nên huyền ảo khó hiểu, thần bí khó lường, giống như được hỗn độn diễn sinh mà thành, cổ xưa mà thê lương.

Tuy Diệp Phàm đang ngồi trong đỉnh, nhưng có cảm giác mình đã đi đến điểm cuối của thế giới, thân thể ở ngay ngọn nguồn của trường hà, trên đầu là một mảnh hư không cô quạnh đầy rẫy những ngôi sao.

Căn cứ vào bí pháp được ghi lại trên "Đạo kinh", Diệp Phàm rốt cuộc đã làm được việc lấy "khí" trấn áp bản thân dể thực hiện "vĩnh hằng". Hắn chuẩn bị dùng Thánh dược đề cao tu vi.

Bên trong đỉnh tràn đầy khí tức huyền bí, mê mê mang mang, tự tạo thành một tiểu thế giới. Diệp Phàm mở hộp ngọc ra, nhất thời có một mùi thơm ngào ngạt do trái cây phát ra ánh sáng màu vàng ở bên trong tỏa ra.

Lúc này "đỉnh" đã hóa thành vĩnh hằng, nên Diệp Phàm không cố kỵ gì nữa. Lấy quả trái cây màu vàng đó bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng hai, Thánh quả lớn như long nhãn nhất thời hóa thành quỳnh tương ngọc dịch.

Hắn vận chuyền huyền pháp được ghi lại trên "Đạo kinh", nhanh chóng luyện hóa Thánh dược. Năng lượng màu vàng nhất thời lưu chuyển tới tứ chi bách hải, thân thể của hắn trong nháy mắt phát sáng lên, giống như được kim loại màu vàng vậy đúc thành.

Diệp Phàm lấy "khí" trấn áp bản thân, trong khoảng khắc thực hiện "vĩnh hằng" để luyện hóa Thánh dược. Tuy cơ thể lúc này đã trở nên dễ chịu hơn, nhưng hắn không bị biến thành trẻ nít. Năng lượng màu vàng kỳ dị một lần nữa tẩy lể xác thịt của hắn, làm cho huyết nhục, tạng phủ, xương cốt trở nên bền bỉ đến một cảnh giới không thể ngờ được.

Nhưng điều làm cho hắn giật mình là mặc dù hắn đang vận chuyển huyền pháp được ghi lại trên "Đạo kinh", nhưng năng lượng màu vàng đó không hề chảy vào Khổ Hải.

- Tại sao có thể như vậy?
Diệp Phàm không thể nào hiểu được. Nếu như không thể khống chế được năng lượng màu vàng, hắn sẽ không mở được Khổ Hải, cũng không có cách tăng tu vi lên.

Thời gian từ từ trôi qua, năng lượng kỳ dị chậm rãi chảy xuôi. Mỗi một tấc huyết nhục cũng bị tẩy lễ, làm cho xác thịt trở nên rất dễ chịu, giúp cho thể chất của hắn không ngừng được đề thăng, thân thể càng trở nên cường đại.

- Tại sao không chảy vào Khổ Hải...
Diệp Phàm không hiểu được.

Bỗng nhiên năng lượng kỳ dị màu vàng bắt đầu chảy về mi tâm của hắn. Nguồn năng lượng đó như hóa thành tia nước nhỏ, từ bốn phương tám hướng hơp lại chảy vào hai hàng lông mày, thần quang lấp lóe, bắt đầu ngưng tụ lại thành một vũng nước màu vàng.

- Đây là...
Trong nháy mắt, Diệp Phàm cảm giác linh giác của mình dường như đã tăng lên không ít, ngũ giác trở nên vô cùng nhạy cảm, cảnh vật bên trong đỉnh dường như sinh động hơn không ít.

Cuối cùng phần lớn năng lượng màu vàng cũng ngưng tụ ở mi tâm, tạo thành một hồ nước nhỏ màu vàng ở đó. Chỉ có một phần nhỏ năng lượng chảy vào trong thân thể của hắn, tuy tu vi không đề thăng, nhưng thần thức lại trở nên rất cường đại.

- Ta hiểu rồi, truyền thuyết là sự thật!
Dường như Diệp Phàm nhớ tới điều gì đó, lẩm bẩm:
- Cấm địa Thái Cổ có chín tòa Thánh sơn, sinh ra chín loại Thánh dược hoàn toàn khác nhau. Nghe nói mỗi loại Thánh dược đều có công hiệu hoàn toàn khác nhau.

Rõ ràng luồng năng lượng thần bí của trái cây màu vàng không tiến vào Khổ Hải, cũng không tiến vào Mệnh Tuyền, nhưng nó có thể tẩm bổ thần thức, giúp cho lực lượng tinh thần nhanh chóng lớn mạnh.

Ba năm trước đây, Diệp Phàm vẫn cho rằng Thánh thể Hoang Cổ không thể tu hành được, nhưng trong mấy năm kế tiếp, đột nhiên lực lượng hắn lại tăng mạnh, không hề thua kém bất kỳ mầm giống thiên tài nào. Từ trước đến nay hắn đã hoài nghi là năng lượng trong Thánh quả đầu tiên hắn ăn được đã tiến vào Khổ Hải, giúp hắn phá vỡ lời nguyền kia.

- Có lẽ sự thật là vậy. Thánh quả ba năm trước đây có tác dụng mở lớn Khổ Hải, còn Thánh quả hiện nay lại giúp tẩm bổ thần thức.

Theo truyền thuyết, chín loại Thánh quả khác nhau có chín loại công hiệu. Chỗ giống nhau duy nhất là có thể ân cần săn sóc thịt xác, rèn luyện khí lực, thoát thai hoán cốt.

- Loại Thánh dược thứ nhất giúp ta bước lên con đường tu hành thành công, giúp cho Khổ Hải của Thánh thể Hoang Cổ có thể mở lớn ra. Loại Thánh dược thứ hai lại giúp thần trí ta lớn mạnh, rốt cuộc sẽ có kỳ ngộ như thế nào đây?

Sau khi bình tĩnh trở lại, Diệp Phàm có thể cảm giác được tinh thần và thần thức mình rất lớn mạnh, linh giác nhạy bén dị thường. Hắn thu hồi "đỉnh" lại, xuất hiện trong động phủ.

Sau đó hắn bước ra ngoài, đứng ở vách đá nhìn ra phương xa, nhất thời cảm thấy phạm vi nhìn đã được mở rộng ra rất nhiều, ngay cả những vật ở xa xôi vẫn có thể nhìn thấy được.

Diệp Phàm cẩn thận cảm nhận loại biến hóa này. Từng cọng cây ngọn cỏ, vạn vật trong thiên địa dường như đã trở nên sinh động hơn.

- Tuy đây cũng là một loại lột xác, nhưng điều ta cần nhất bây giờ là mở Khổ Hải ra, giúp cho nguồn suối thần lực cuồn cuộn phun, tăng tu vi lên.
Tâm tình hắn lúc này có vui mừng, có mất mác, rất là mâu thuẫn. Tuy công hiệu của Thánh dược này rất cường đại, nhưng lại không đúng như những gì hắn mong muốn.

Hắn tự lên tiếng an ủi mình, lẩm bẩm:
- Nghe nói sau khi tu sĩ đến một cảnh giới nhất định, chỉ có thần thức lớn mạnh mới có thể hiểu được thiên địa tự nhiên. Sau khi tới cấp độ này rồi, muốn tăng lên tu vi thì chỉ còn cách "ngộ", không còn những biện pháp khác. Lúc này ta đang xây dựng nền tảng cho tương lai phía sau.

Nghĩ tới đây, Diệp Phàm không còn buồn nữa, tâm tình dần bình tĩnh lại.

Trong một tháng kế tiếp, Diệp Phàm không ăn tiếp Thánh dược, mà lặng yên tu hành. Hắn muốn hoàn toàn luyện hóa hấp thu Thánh dược, không muốn lãng phí nó chút nào.

Mà trong quá trình đó, hắn kinh ngạc phát hiện thể chất của mình thật sự tăng lên, lúc mở ra Khổ Hải cũng dễ hơn rất nhiều. Sau một tháng đó, hắn lại dùng "đỉnh" trấn áp bản thân, thực hiện "vĩnh hằng" trong khoảng khắc, bắt đầu phục dụng trái cây màu vàng thứ hai.

Luồng năng lượng màu vàng kỳ dị lần này vẫn tiếp tục tẩy lễ thịt xác của hắn, làm cho từng tấc cơ thể của hắn trở nên rất dễ chịu, tăng lên thể chất của mình, cuối cùng hóa thành những tia nước nhỏ dung nhập vào mi tâm, giúp cho hồ nước nhỏ màu vàng càng trở nên rộng lớn.

Sau khi thu hồi "đỉnh", Diệp Phàm cảm giác thần thức lần nữa cường đại. Lúc ra khỏi động phủ, tai hắn có thể nghe được tiếng hít thở của dã thú, thậm chí những tiếng vang do con kiến gây ra cũng có thể nghe được.

Thần thức đưa ra, tuy không cần mắt và tai, nhưng hắn vẫn cảm giác được mọi việc xảy ra chung quanh, rất huyền ảo kỳ bí.

- Linh giác của ta càng lúc càng mạnh mẽ.

Ngoài ra, còn có một biến hóa nữa giúp Diệp Phàm vui mừng, đó là thể chất lại tăng lên, máu thịt của hắn phát ra ánh kim quang. Lúc hắn mở Khổ Hải ra, không còn nhiều lực cản nữa.

Hắn lập tức bắt đầu bế quan!

Một tháng sau, Diệp Phàm lại xuất hiện, cả người đã trở nên hư ảo một chút.

Cứ như vậy trong những tháng kế tiếp, vào đầu mỗi tháng Diệp Phàm đều dùng "đỉnh" để trấn áp bản thân, sau đó ăn Thánh dược vào. Có thể nói gân cốt của hắn đã hoàn toàn được thay đổi, mà thần thức càng lúc càng cô đọng, gần như hóa hình.

Ngoài ra, còn có những biến hóa đáng mừng khác nữa: cơ thể được lột xác, thể chất được tăng lên, thịt xác phát ra thần quang, lúc mở Khổ Hải không còn bị cản trở.

Thời gian trôi mau, Diệp Phàm đã ăn vào trái cây màu vàng thứ sáu. Sau một tháng khổ tu, hắn lại ra khỏi động phủ. Lúc này khí chất cả người hắn đã xảy ra biến hóa rất lớn, giống như có một làn sương mù bao phủ khắp người, gió núi thổi tới làm tà áo bay phất phới, trông hắn giống như một tiên nhân đang đứng ở vách núi vậy.

Hồ nước nhỏ màu vàng ở mi tâm Diệp Phàm lúc này rất sâu, không thể nào thấy đáy được, tinh thần lực hoàn toàn được tẩy rửa, đã có dấu hiệu bắt đầu ngưng tụ thành hình rồi. Còn Khổ Hải màu vàng lại xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệnh đất, sóng biển cao vời vợi, thần quang(1) lóng lánh, lôi điện nổ vang hơn trước khoảng gấp đôi, kích thước to như một nắm đấm lớn vậy.

Mệnh Tuyền trong Khổ Hải tuôn trào mạnh mẽ, nguồn suối thần lực không ngừng phun ra, tuyền nhãn(2) ở dưới đáy sông đã được mở lớn lên rất nhiều lần, cuồn cuộn không dứt, không ngừng mãnh liệt tuôn ra, xung quanh còn có những luồng sáng lờ mờ nữa.

- Thần lực như thủy triều, phát ra ánh sáng mờ đầy trời...ta đã đạt đến cảnh giới Mệnh Tuyền đỉnh phong rồi.
Diệp Phàm có chút kích động.

Thánh dược vang danh khắp Đông Hoang, từ xưa đến nay có rất nhiều lời đồn đãi về nói, ai cũng nói nó có những công hiệu không sao ngờ được. Luồng năng lượng màu vàng ấy lấy việc tẩm bổ thần thức làm chủ, nhưng cũng đồng thời thay đổi thể chất của hắn. Tuy không chảy vào Khổ Hải, nhưng vẫn có khả năng giúp hắn đột phá cảnh giới Mệnh Tuyền.

- Thánh dược quả nhiên danh bất hư truyền!

Ngoài bí cảnh "Luân Hải" ra, thân thể con người còn có những bí cảnh khác. Khương Hán Trung chính là một tu sĩ vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn, khi gặp người này rồi, Diệp Phàm mới thấy lực lực mình còn thấp thế nào, hắn muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ còn một Thánh quả màu vàng cuối cùng, Diệp Phàm đặt nó trong lòng bàn tay rồi đi vào động phủ, bắt đầu lấy "đỉnh" để trấn áp bản thân. Sau khi dùng xong trái cây màu vàng này, hắn cảm thấy cả thân thể bị chấn động, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, huyết nhục không ngừng lay động, ngũ tạng lục phủ phát ra tiếng kêu ngất trời, cả người hắn vô cùng đau đớn.

- Đây là...
Hắn cắn chặt hàm răng, chịu đựng loại đau khổ này.

Trong nháy mắt, hắn đã hiểu được: đây mới là thoát thai hoán cốt. Những quá trình xảy ra trong lúc dùng sáu trái cây đầu tiên chỉ có thể coi là lột xác, chứ không phải là giai đoạn mới. Chỉ đến lúc này đây, hắn mới chính thức phá kén hóa điệp, toàn bộ huyết nhục tạng phủ xương cốt sẽ được xây dựng lại, đây là một cảm giác sống lại.

Giống như lần đầu tiên hắn và Bàng Bác ăn Thánh quả, đi ra khỏi cấm địa Thái Cổ và được phản lão hoàn đồng vậy. Đây là một sự biến hóa, là thoát thai hoán cốt thật!

Xương cốt sau khi được tẩy lễ trở nên trắng noãn như ngọc, cốt chất cứng rắn đến một trình độ không thể ngờ tới, thân thể sắc bén như lưỡi đao thần binh. Ngũ tạng lục phủ hầu như không có tì vết, không có chút tạp chất nào, giống như thần khí. Lớp da bên ngoài trở nên sáng bóng, gần như là trong suốt, phát ra thần quang.

Cơ thể Diệp Phàm trở nên sáng rực, năng lượng màu vàng hóa thành dòng suối tràn vào mi tâm, làm cho hồ nhỏ màu vàng phát ra ánh sáng vàng, càng trở nên nồng đậm.

Sau đó Diệp Phàm trực tiếp bế quan. Mãi cho đến hai tháng sau, bên trong động phủ truyền ra tiếng vang ù ù, sóng biển kinh người, sấm sét từng trận, đồng thời còn có những đạo ánh sáng bảy màu phát ra nữa.

Khổ Hải màu vàng lúc này đã lớn như một nắm đấm, bên trên có những đạo ánh sáng bảy màu phát sáng khắp trời, vô cùng rực rỡ. Rốt cuôc hắn đã kết xuất được một đoạn thần mạch ngắn đặt lên trên Khổ Hải, trở thành một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều!

Diệp Phàm đứng dậy đi ra khỏi động phủ, cả người không có chút năng lượng dao động, cũng không tỏ ra phiêu dật xuất trần, ngược lại nhìn rất thanh tú, như một tiểu nam hài bên nhà tranh, vô cùng bình thường, toát lên ý vị bình thản.

Hắn không xuất thủ để thử xem tu vi hiện giờ như thế nào, bởi vì không cần thiết nữa, trong lòng đã sớm sáng tỏ. Tâm tình Diệp Phàm bình tĩnh, tiếp tục sống một cuộc sống bình thản thêm một tháng, ngồi ở đây quan sát dòng nước chảy, sau đó mới bắt đầu tiếp tục tu hành.

Lần này hắn bắt đầu trui luyện "khí" của mình, lấy câu nói đầu tiên trong bộ kinh cổ thần bí đã lấy được trong quan tài bằng đồng thau màu xanh "đạo của trời là lấy chỗ thừa bù chỗ thiếu" khắc vào trên đỉnh. Mặc dù không thể hạ khắc lâu dài trên đỉnh, mới qua được một thời gian thì chữ cổ sẽ biến mất, nhưng nhờ việc hạ khắc đó mà "đỉnh" càng lúc càng bất phàm.

Qua hơn một năm tu hành như thế, Diệp Phàm đã có chút lĩnh ngộ, hiểu được thêm nhiều điều về "đạo".

"Đạo" được bắt nguồn từ vô danh, xuất thân từ hư vô, là nguồn gốc của thiên địa. Lúc hữu danh cũng là lúc thiên địa được hình thành, có hình thể thực thụ, có cương có nhu, đó chính là mẹ của vạn vật.

Hắn cảm thấy dường như "đỉnh" của mình hiện nay đã có một chút liên quan đến "đạo" và cả "thiên địa" nữa.

Đỉnh ba chân hai tai, huyền bí khó hiểu. Ba chân định thiên hạ, hai tai sinh âm dương, thân đỉnh hình tròn thu nạp hỗn độn, sinh ra "đạo" và "lý", đây chính là vô danh. Sau khi sinh ra hình thể, "đỉnh" lại dung nạp vạn vật, đó là hữu danh.

- "Đỉnh" là "khí" do thiên địa tự nhiên diễn sinh ra, kết hợp hữu danh và vô danh một cách hoàn mỹ, diễn sinh ra "đạo" và vạn vật chi "mẫu"(3). Ta lấy "đỉnh" làm "khí" quả nhiên là lựa chọn rất chính xác, không hổ là Thánh vật thần bí nhất của Trung Hoa cổ đại.

Sau khi tu hành được một năm, Diệp Phàm quyết định rời khỏi nơi đây, đã đến lúc ra ngoài.

-----------------------------------
(1) thần quang: ánh sáng thần thánh
(2) tuyền nhãn: trung tâm của một con sông
(3) vạn vật chi mẫu: mẹ của vạn vật.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK