Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão điên tóc trắng vừa khóc vừa náo động, chạy tới chạy lui ngoài núi. Quần áo người này lam lũ, nhìn qua rất cổ xưa, trông như không phải y phục thời này.

Cách đó không xa, Diệp Phàm vẫn lộ thần sắc không thể tin được, chẳng lẽ là nhân vật sáu ngàn năm trước thật sao? Nếu những lời bà lão khi nãy nói là đúng, thật sự quá kinh hãi thế tục rồi!

Diệp Phàm từng sống một thời gian tại Linh Khư Động Thiên, cũng có chút hiểu rõ đối với các phái. Vị thái thượng trưởng lão lớn tuổi nhất mới mấy trăm tuổi thôi, nhưng đã được coi là một đại thụ rồi.

Nếu như lão điên trước mắt thật sự là người của sáu ngàn năm trước, quả thực quá rung động! Niên kỷ dài như vậy có ý nghĩa gì? Vượt qua năm tháng của lịch sử, xuyên qua bóng tối hoặc ánh sáng của nhiều thời đại, người này là một bộ sách lịch sử còn sống! Thật sự không ai có thể tưởng tượng được.

Mà bà lão bên kia càng làm cho người ta khiếp sợ hơn! Bà ta có thể nhận ra lão điên này, gần như là người cùng thời kỳ. Người này nhìn qua trông chẳng khác gì một bà lão nông thôn, nhưng số tuổi lại làm cho người ta có cảm giác như đang nằm mộng. Đây là một cảm giác vừa rung động vừa quái dị!

Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần, đột nhiên thoáng ngây dại. Bà lão kia đã biến mất rồi, căn bản không thấy bà ta có động tác hay cử động gì, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

- Đã chết...toàn bộ đều chết hết...
Lão điên kia cũng dần đi xa.

Ngay lúc này, có rất nhiều người ở ngoài núi phóng đi, những người khác thấy vậy liền tiếp bước theo sau. Diệp Phàm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên cũng đi theo sau.

- Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia rốt cuộc muốn đi vào cấm địa Thái Cổ rồi!

Từ tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Phàm biết Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia muốn vào núi rồi. Hiện tại đang triệu tập người, nếu như đồng ý gia nhập bọn họ thì sẽ có được linh dược chống lại lời nguyền.

Phần lớn tu sĩ trong trấn nhỏ đều đang chờ hai siêu cấp thế lực này phát cho linh dược. Khoảng nửa canh giờ sau, trong trấn nhỏ truyền đến tiếng vang ù ù, giống như có thiên quân vạn mã đang di động.

Mấy trăm tên kỵ sĩ ngồi ngay ngắn trên các dị thú, sát khí ngất trời, chiến ý dâng cao, từ trong trấn nhỏ đi ra. Tất cả dị thú đều phát ra ánh sáng, lân giáp lành lạnh, chân không chạm đất mà cách mặt đất ba thước cao, bước đi trong hư không. Nhìn qua rất giống như sóng biển đang đánh về phía trước!

Một cỗ uy áp bàng bạc chấn động tứ phương, toàn thân mấy trăm tên kỵ sĩ được giáp trụ bao bọc, chỉ có ánh mắt lộ ra bên ngoài. Những người này khống chế dị thú đi tới, càng lúc càng cách xa mặt đất. Dường như cả bầu trời và mặt đất cũng run sợ trước khí thế này, khí tức xơ xác tiêu điều bao trùm khắp trấn nhỏ cùng với khu vực chung quanh.

Ầm Ầm!

Phía sau mấy trăm tên kỵ sĩ cường đại xuất hiện năm mươi cỗ chiến xa bằng đồng thau, mặt ngoài có máu đen lưu lại, những vết đao tích kiếm trên đó ghi lại chiếc tích huy hoàng của họ, thấu phát khí tức thê lương và cổ xưa.

Năm mươi cỗ chiến xa bằng đồng thau phát ra uy áp ngất trời, tạo nên âm thanh đinh tai nhức óc, giống như sóng biển đang gầm thét. Hơi thở của năm mươi tên tu sĩ ở trên chiến xa càng dao động mãnh liệt hơn, cả vòm trời dường như bị họ nghiền nát ra. Bánh xe chuyển động, chiến xa dần bay lên không trung.

Sau cỗ chiến xa, hơn mười đạo cầu vồng phóng lên cao. Tu vi những người này rõ ràng cao hơn một bậc, tất cả đang đứng hai bên bảo vệ một cỗ xe đặc biệt.

Tiếng phượng kêu vang dội phía chân trời, đây là một dị thú có chín đầu, lông mao sáng bóng, phát ra ánh sáng thần kỳ. Thân thể của chín cái đầu này có màu sắc rực rỡ, dài đến hơn mười thước, trông rất giống Phượng Hoàng thần điểu trong truyền thuyết. Nó đang kéo một chiếc xe thần năm màu lên trời cao.

-Trong máu của con dị thú chín đầu kia chắc chắn có máu của thần thú Phượng Hoàng.

- Là Cửu Phượng Triêu Dương xa của Diêu Quang thánh địa, chỉ có các trưởng lão thực lực siêu tuyệt mới được phép ngồi lên.

- Một trưởng lão như vậy, sợ rằng một người cũng đủ tiêu diệt cả Lục Xử động tiên của Yến quốc.

Đông đảo tu sĩ ở ngoài trấn nhỏ đều rối rít nghị luận, lộ ra thần sắc giật mình. Đội hình này quá cường đại, thật sự làm cho người ta phải giật mình.

Đột nhiên có một tiếng gầm gừ của dị thú chấn động trời cao, làm cho hai lỗ tai của mọi người bị đau, linh hồn cũng bị rung động. Một con tê giác hoàng kim có chín đầu kéo một chiếc xe thần phát ra ánh sáng ngọc, cưỡi mây ngự gió, phát ra những âm thanh khủng khiếp từ trong trấn nhỏ bay lên cao.

- Đây là chiến xa Thần Tê của Khương gia, không phải là cường giả trực hệ Khương gia không thể ngồi. Nhất định là trưởng lão!

Mọi người nhìn thấy mà sợ hãi. Rõ ràng Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia đã đưa thực lực thật sự ra, rất muốn có được thánh dược ở bên trong cấm địa.

Ngay lúc này có một lão giả ngự cầu vồng đi tới ngoài trấn nhỏ, nhìn xuống mọi người, nói:
- Linh dược chúng ta có hạn, không thể tùy ý phân phát. Nếu như muốn có, lát nữa các ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của chúng ta.

Nhất thời phía dưới có tiếng nghị luận, điều kiện như vậy hơi hà khắc. Rất nhiều người lo lắng mình sẽ bị đưa ra làm con tốt thí mạng, nên trực tiếp lui khỏi.

- Thật quá đáng! Ta không nhận lấy, nếu nhận thì sợ rằng đến lúc chết cũng không biết chết thế nào.

- Để lại cho bọn hắn dùng đi, linh dược tốt như vậy, ta cũng không dám cầm.

Nhiều tu sĩ có ý định ban đầu là đục nước béo cò, sau khi nhận được linh dược sẽ rút lui đi, không nghe theo sự điều khiển của hai nhà kia.

Lão giả trên trời tiếp tục nói, âm thanh chấn động trời cao:
- Chúng ta sẽ không thí mạng bất kỳ ai cả, chỉ cần mọi người cùng tiến thối với bọn ta.

Rất nhiều tu sĩ không tin, lên tiếng chất vấn, lão giả trên trời kiên nhẫn giải thích. Cuối cùng có không ít người lưu lại, nhưng đa số mọi người đều tỏ ra bàng quan, không tham dự vào.

Sau nửa canh giờ, người của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia bắt đầu đi vào núi sâu. Có rất nhiều tu sĩ theo sau, tâm tư của mọi người là cho dù không lấy được Thánh dược, chỉ cần hái một chút linh dược là được rồi. Thật ra không có ai muốn đi vào cấm địa Thái Cổ cả, tất cả chỉ suy nghĩ rằng muốn tìm tòi ở bên ngoài một chút, chứ không có ai vì Thánh dược chưa chắc sẽ hái được mà liều cả tính mạng của mình vào.

Tuy khí thế ban đầu của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia rất lớn, nhưng vừa tiến vào thâm sơn, tất cả liền thu liễm khí tức của mình lại, cẩn thận từng chút một. Ban đầu làm ra thanh thế lớn là muốn kinh sợ những tu sĩ khác mà thôi.

- Chung quanh cấm địa Thái Cổ có rất nhiều dị thú cường đại, ngay cả cường giả Thánh Địa cũng chưa chắc chiến thắng được. Chúng ta hãy chia người ra làm bảy tổ, theo bảy đường khác nhau mà vào.

Người nào cũng không ngờ rằng mấy người đứng đầu Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia sau khi đi vào trong lại có quyết định như thế, các tu sĩ phía sau nhất thời không biết đi theo tổ nào cho thỏa đáng.

Có tu sĩ tâm tư nhạy bén, cười nói:
- Còn phải nghĩ sao? Cửu Phượng Triêu Dương xa đi về nơi nào, chúng ta đi tới nơi đó.

Nhưng những người định làm như vậy đã nhanh chóng thất vọng, vì Cửu Phượng Triêu Dương xa kia vừa lóe sáng một cái thì đã biến mất không tung tích, không ai biết đi phương nào cả.

- Cấm địa Thái Cổ thần bí khó lường, cho dù tu sĩ cường đại đến mức nào, chỉ cần đi vào là sẽ thành người phàm. Hai vị trưởng lão sẽ không đi vào, bọn họ ở bên ngoài để tiếp ứng chúng ta, giúp chúng ta ngăn cản các dị thú.

Nghe thấy giải thích như vậy, tất cả mọi người rất thất vọng.

- Tiến vào cấm địa có chết không sinh, hay là chúng ta dừng lại đi, ở xa nhìn một chút.

Lập tức có vài tu sĩ dừng lại, không dám đi tới nữa. Còn bảy tổ của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia vẫn tiến tới phía trước theo bảy đường khác nhau.

Diệp Phàm nhìn một chút, quyết định đi theo một đoàn người. Hắn không phi hành trên bầu trời mà đi trong rừng núi. Mặc dù có không ít người rút lui, nhưng vẫn có nhiều người tu sĩ đi vào. Diệp Phàm đi vô cùng chậm, cho đến khi tất cả mọi người đã đi xa, hắn mới bám theo sau.

- Xương khô vô tận, núi thây biển máu, nó...lại tới nữa...
Ngay lúc này, lão điên tóc trắng đột nhiên xuất hiện cách Diệp Phàm không xa, không ngờ hắn cũng ở đây.

- Lão nhân gia ngài đang nói đùa sao?

- Tất cả mọi người sẽ chết..
Lão già này cứ si ngốc nói như thế.

Tại sao một lão già điên điên khùng khùng lại nói thế? Thật sự làm người khác phải sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc thần trí người này không tỉnh táo, Diệp Phàm cũng hơi buông lỏng. Không thể nào vì mấy câu nói mà lùi bước được, nhất định phải lấy được Thánh dược, việc này liên quan đến tương lai của hắn.

Diệp Phàm tiếp tục lên đường, bỏ lão già điên kia ở lại phia sau.

Đa số các tu sĩ đi trước đều phi hành, vì vậy tốc độ rất nhanh. Một lúc sau, mọi người đã tiến vào cấm địa Thái Cổ được hai trăm dặm rồi. Sau khi đến khu vực này, có không ít dị thú đã xuất hiện, nhưng phần lớn các tu sĩ đều lựa chọn tránh lui, đi đường vòng sang.

- Từ đầu đến giờ rất thuận lợi, sợ rằng người của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia còn cách cấm địa Thái Cổ chưa tới trăm dặm, nhưng vẫn chưa thấy nguy hiểm gì.

- Có lẽ bọn họ đã hái được Thánh được rồi. Nếu chúng ta cứ thế này, sợ rằng sẽ không được gì đó!

Có rất nhiều tu sĩ đang nghị luận. Từ đầu đi tới đây, bọn họ không gặp nguy hiểm gì, trong lòng không khỏi buông lỏng.

Rống!

Đột nhiên trong khu rừng nguyên thủy phía trước truyền đến tiếng gầm gừ kinh khủng, cùng với đó là những tiếng quát tháo hoảng sợ, rất nhiều tu sĩ đang quay đầu chạy trốn.

- Đi mau, đoàn người này của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia đã xong rồi!
Rất nhiều tu sĩ ngự cầu vồng chạy đi, thần sắc hoảng sợ, không dám dừng lại khắc nào, chạy ra khỏi núi.

- Xảy ra chuyện gì?
Có tu sĩ không hiểu, mở miệng hỏi.

- Phía trước xuất hiện một con dị thú cường đại, vừa mở miệng một cái đã nuốt hơn phân nửa đội ngũ Diêu Quang Thánh Địa và kỵ sĩ Khương gia, một trảo làm bảy tám chiếc chiến xa nát vụn, rống một cái đã đánh chết mọi người.

- Thật là đáng sợ!

- Các tu sĩ bình thường của Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa không có ai thoát cả, tất cả chết hết rồi!

Nghe thấy những người chạy trốn nói vậy, tất cả mọi người ở đây đều run sợ. Rốt cuộc kia là dị thú nào, thực lực quá đáng sợ rồi!

Diệp Phàm cảm thấy có gì đó không đúng. Theo những gì người khác nói, tuy ở cấm địa Thái Cổ có rất nhiều dị thú, nhưng hầu như không chủ động tấn công tu sĩ, đáng lẽ tình cảnh không đến nỗi vậy chứ?

Đột nhiên từ sâu trong núi non truyền đến sự dao động một cỗ năng lượng kinh khủng. Không lâu sau lại có vài tu sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết, quay đầu bỏ chạy.

- Xảy ra chuyện gì?

- Có dị thú tuyệt thế xuất hiện, xé nát toàn bộ mọi người ở trước. Không có người nào của Diêu Quang Thánh Địa hay Khương gia sống sót, tất cả chết rồi.

Các tu sĩ nghe xong đều hoảng sợ, lại có thêm một đội ngũ chết hết. Điều này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.

Diệp Phàm càng cảm thấy bất an hơn, còn chưa chân chính tiến vào cấm địa Thái Cổ thì đã có hai đội ngũ chết, đây không phải là điềm tốt. Hắn khôg khỏi nhớ tới những gì lão già điên đã nói.

Đột nhiên có một tiếng chim kêu vang vọng trời xanh, một con dị thú có chín cái đầu, lông vũ toàn thân phát ra ánh sáng ngọc kỳ dị giống như thần hỏa đang thiêu đốt, kéo một chiến xa năm màu phá không đi tới.

- Trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa rốt cuộc xuất thủ rồi, không cần chạy nữa. Chắc chắn hắn có thể tiêu diệt được vài đầu dị thú phía trước.
Tất cả mọi người đều cho là vậy.

Nhưng chỉ trong phút chốc, thần sắc mọi người lại thay đổi. Bởi vì chính cỗ Cửu Phượng Triêu Dương xa kia lại đang quay đầu chạy trốn.

- Trời ạ, dĩ nhên là con chim đại bàng trong truyền thuyết!

Từ phía chân trời xuất hiện một con chim khổng lồ che khuất bầu trời, hai cánh mở rộng trải dài ít nhất cũng trăm thước, toàn thân phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, giống như là được kim loại hoàng kim đúc thành. Nó nhanh chóng vọt tới, đuổi theo Cửu Phượng Triêu Dương xa.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm không có chút do dự, trực tiếp chạy trốn. Bên trong núi sâu tuyệt không bình thường, các loại dị thú cường đại đều xuất hiện, cả trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa cũng chạy trốn, cái này quá khác thường rồi!

- Chẳng lẽ lời của lão điên kia trở thành sự thật?
Diệp Phàm có chút sợ hãi trong lòng, hắn ngự cầu vồng đi trong rừng núi chứ không dám phóng lên cao, sợ bị dị thú đáng sợ phát hiện.

- A...

Đột nhiên phía trước phát ra những tiếng kêu thảm thiết, một số tu sĩ quay đầu bỏ chạy vào trong núi sâu.

- Phía trước có dị thú ngăn đường, chạy đi!

- Quá ghê sợ rồi, mấy trăm người còn đang đứng đó, vậy mà đã thành bụi máu rồi...

Diệp Phàm nhất thời ngây dại, ngay cả đường về cũng bị dị thú ngăn chặn, đây không phải là tin tức tốt đẹp gì. Điều duy nhất hắn cảm thấy may mắn là khi nãy không bay lên trời, nếu không, chắc chắn hắn cũng bị nguy hiểm.

Khu rừng nguyên thủy này đã loạn, trước sau đều có dị thú kinh khủng chặn đường, nhiều tu sĩ bắt đầu phi hành sang khác hướng khác, muốn tìm đường chạy ra ngoài.

Đột nhiên có những tiếng rên rỉ truyền đến, Cửu Phượng Triêu Dương xa bị chặn lại. Con chim đại bàng kia phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, sau đó dùng móng vuốt bén nhọn xé rách hai cái đầu của Cửu Phượng.

Lão nhân trong Cửu Phượng Triêu Dương xa tức giận gầm thét, từ bên trong lao ra. Trong cơ thể hắn bay ra một đại ấn đỏ như máu, nhanh chóng phát lớn, chỉ trong chớp mắt đã lớn như một ngọn núi, bay lên cao rồi đánh xuống đầu con chim đại bàng.

Kim quang tỏa ra khắp trời, thân thể chim đại bàng bùng phát ánh sáng chói mắt, giương cánh lên kháng cự. Trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ "ầm", đại ấn màu đỏ đã bị nó đánh bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, trước người con chim đại bàng xuất hiện một vòng xoáy màu vàng, giống như một con mắt khổng lồ vậy, nhanh chóng thôn phệ lão nhân và Cửu Phượng Triêu Dương xa.

Vòng xoáy màu vàng vừa xuất hiện, ngay lập tức cả vùng núi bị dao động dữ dội, như muốn thoát khỏi mặt đất mà chui vào bên trong vòng xoáy đó.

Cửu Phượng chỉ rên rỉ được vài tiếng, sau đó bị vòng xoáy màu vàng kia nuốt sống. Có thể thấy rõ Cửu Phượng bị đánh nát hóa thành một làn sương máu, hoàn toàn biến thành tro bụi. Mà chiếc xe năm màu kia cũng bị đánh nát bấy, không còn gì cả.

Râu tóc lão nhân kia dựng đứng lên, từ trong cơ thể phát ra những cỗ ánh sáng nhiều màu. Đó là những linh bảo của lão, tất cả lao ra chém về chim đại bàng.

Nhưng con chim đại bàng này quá cường đại, ngàn vạn lông vũ toàn thân nó đều tỏa ra ánh sáng vàng sáng rực, bắn ra những đạo kim quang sắc như lưỡi kiếm. Toàn bộ linh bảo đều bị ngăn trở, thậm chí còn bị đánh nát.

- Tuyệt!

- Diệt!

- Giết!

Ba chữ này như thiên lôi chấn động, làm cho cả khu rừng nguyên thủy phải rung động. Ba chữ do lão nhân kia nói ra như có một ma lực kỳ dị, làm cho chim đại bàng cũng phải lay động.

Ở ngay giữa trán hắn xuất hiện một con mắt, con mắt này bắn ra ba đạo ánh sáng rồi phối hợp với ba chữ kia tấn công chim đại bàng. Trên thân thể chim đại bàng lập tức xuất hiện ba lỗ thủng máu.

Chim đại bàng kêu lên rồi bay lên cao, từ đôi cánh nhỏ xuống từng giọt máu màu vàng. Nhưng chỉ trong phút chốc vết thương đã không chảy máu nữa, nó bắt đầu lao xuống trở lại.

Thân thể lão nhân kia nhanh chóng biến lớn, trong phút chốc đã thành một người khổng lồ còn cao hơn núi, bàn tay to đưa ra chộp lấy cánh chim đại bàng, muốn xé rách làm hai. Đại ấn màu đỏ bị đánh bay khi nãy cũng bay trở về, đánh xuống đầu chim đại bàng. Cùng một thời gian, con mắt giữa của hắn phát ra ánh sáng tím, tụ tập lại thành một thanh kiếm khổng lồ, chém thẳng xuống.

Trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa hiển lộ các loại thần thông lợi hại, muốn trấn áp chim đại bàng. Nhưng hắn hoàn toàn tuyệt vọng rồi, bởi vì con chim đại bàng kia nhanh chóng hóa thành một mặt trời màu vàng chói, hừng hực thiêu đốt, kim quang bao phủ khắp thiên địa.

Cự kiếm màu tím bị tan vỡ ra, đại ấn màu đỏ nhanh chóng phân giải, trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa trở thành bụi máu, tất cả đều biến thành tro bụi, tan biến trong thiên địa.

Vô số tu sĩ trong khu rừng nguyên thủy thấy cảnh này bị hù đến nỗi muốn ngất đi, không ngờ cả một nhân vật lợi hại như trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa cũng bị đánh chết!.

- Đường đường là trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa mà cũng hóa thành bụi bay, con chim đại bàng này thật đáng sợ...
Diệp Phàm tự nói.

- Chim đại bàng như tiên, không sợ chết, đúng là hậu duệ của nó...

Nghe được lời này, Diệp Phàm vội vàng quay đầu, phát hiện đó là lão nhân điên điên khùng khùng kia. Cũng không biết hắn đã đứng cạnh mình từ bao giờ!

- A...

Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục vang lên, những tu sĩ vừa tìm đường khác bỏ chạy đã quay trở lại. Dị thú xuất hiện ở khắp nơi, không biết bao nhiêu tu sĩ đã bị chết rồi.

- Khương gia Thần Tê xa....
Có người sợ hãi kêu lên.

Phía chân trời, một con dị thú có chín đầu được lân phiến màu vàng bao phủ, phát ra ánh sáng thần thánh, lôi kéo một chiếc xe chạy đi, trông thật bất phàm.

- Trưởng lão Khương gia chạy trốn!

- Có chuyện gì vậy? Sao phải chạy trốn?

Tất cả mọi người ngây dại, con Hoàng Kim Thần Tê chín đầu kia lúc này như chó nhà có tang, nhanh chóng chạy trốn, kéo theo chiếc xe phát ra tiếng động đinh tai nhức óc. Ở ngay trên xe có một lão nhân đang ra sức chống cự lại các dị thú đang đuổi giết lão.

Nhưng tất cả đều là phí công. Một cái trảo thú khổng lồ giống như núi nhỏ đánh tới, đập nát chiếc xe ngay tại chỗ, bóp nát con Hoàng Kim Thần Tê chín đầu kia thành bụi máu, xé rách lão nhân kia ra!

Cảnh tượng này làm mọi người sợ hãi! Thật sự quá điên cuồng, ngay cả trưởng lão thế gia Thái Cổ cũng không ngăn được một kích của dị thú kia, rốt cuộc là loại dị thú nào mà cường đại đến mức này?

Tiếng động đinh tai nhức óc làm cho linh hồn người ta phải run sợ. Con dị thú kia đang đứng ở trong hư không phát ra sương mù màu đen cuồn cuộn, gầm hét liên tục, khí tức huyết sát do nó tỏa ra làm mọi người phải rét run.

Nó trông như một tòa núi khổng lồ vậy, phát ra uy áp rất đáng sợ, sương mù màu đen bao phủ lấy thân thể của nó, hình thể tựa như kỳ lân, nhưng lại có đến chín cái đầu rắn, trông rất hung tợn.
Cùng một thời gian, các phương hướng đều xuất hiện mười mấy con dị thú kỳ lạ,. Tất cả đều có hình thể kinh khủng, phát ra sương mù liên tục, hình thể to lớn che khuất bầu trời, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt, rất là thần dị.

Các phương hướng đều bị bao vây, bảy đội ngũ của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia đều bị tiêu diệt! Các tu sĩ có ý nghĩ theo sau để đục nước béo cò cũng bị vây quanh, không ai chạy thoát ra ngoài!

Tâm trí Diệp Phàm bây giờ đã nguội lạnh, lời của lão già điên kia đã trở thành sự thật!

Không khí trầm thấp đè nén rốt cuộc bị phá vỡ, vô số ánh sáng yêu tà từ trên trời giáng xuống, năng lượng kinh khủng dao động làm cho núi rừng phải run rẩy. Tất cả dị thú đều xuất thủ, liên tiếp giết hết các tu sĩ.

Nhất thời trong rừng núi vang lên những tiếng kêu thảm thiết ngất trời, tánh mạng không ngừng biến mất, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, hằng hà thi thể rơi xuống.

Mười mấy đầu dị thú kinh khủng, mỗi một đầu đều có thể giết chết trưởng lão của Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa. Bây giờ lại quay sang giết các tu sĩ khác, có thể nói là rất dễ dàng.

Chỉ một lát sau, khu rừng nguyên thủy này đã biến thành một thế giới máu, trở thành tu la địa ngục. Tiếng kêu thảm thiết ngày càng ít, núi rừng cũng vì thế mà bị nhuốm đỏ.

Thấy lão già điên điên khùng khùng đứng cách đó không xa, còn chưa rời đi. Diệp Phàm nhanh chóng chạy tới, bắt lấy cánh tay của hắn, nói:
- Lão đúng là tổ tông sống!

Hắn không biết có thể sống sót hay không, nhưng phải nắm chặt lão già này. Có lẽ chỉ có lão già này mới có cách giúp hắn thoát khỏi nơi đây!

Lời tiên đoán của lão ta đã trở thành sự thật!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK