Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên dãy núi...

Cỏ cây tươi tốt, mây xanh lượn lờ, khắp nơi tràn ngập trong các loại màu sắc, cảnh vật giống như được điêu khắc từ ngọc bích. Sương mù bắt đầu hiện ra, mờ ảo như xứ thần tiên.

Ba năm trôi qua, nữ tử thần bí này càng thêm phiêu dật xuất trần, thanh lệ như tiên, không bị hồng trần chốn nhân gian quấy nhiễu, tựa như lúc nào cũng có thể ngự gió lên chín tầng trời cao.

Nàng đứng ở trong đình, áo trắng bồng bềnh; tóc đen bay nhẹ; hai tròng mắt tựa như những hạt sương nước sớm mai, làm cho người ta có cảm giác kỳ ảo lạ thường. Nàng nhìn xuống phía dưới, khi nhìn thấy Diệp Phàm thì đôi mắt hiện lên thần sắc khác lạ.

- Là ngươi...

Tần Dao và các nữ tử xinh đẹp khác đều nở nụ cười đầy mê hoặc, khom thân thể mềm mại thi lễ bái kiến nữ tử trên núi.

Diệp Phàm không thể không thừa nhận nữ tử này thật giống như một viên ngọc bích hoàn mỹ, không có chút tỳ vết nào. Trong những nữ tử hắn từng gặp qua, dường như chỉ có Thiên Tuyền Thánh nữ đã từng gặp ở cấm địa Thái Cổ mới có thể sánh ngang.

- Là ta, lại gặp nhau rồi.

Đám người Tần Dao nghe được đều kinh ngạc chút ít, không ngờ rằng hai người này lại biết nhau. Các nàng đưa mắt nhìn Diệp Phàm vài lần, rồi nhìn về nữ tử thần bí trong dãy núi.

- Điện hạ, thiếu niên này được Đoàn đạo trưởng đưa tới. Đúng như Đoàn đạo trưởng đã nói, đây là một khối thân thể tốt, chính là Thánh khí khó có được.
Tần Dao bẩm báo với nữ tử hoàn mỹ.

Diệp Phàm hơi sợ trong lòng. Từ cách Tần Dao xưng hô, nữ tử hoàn mỹ này quả nhiên là hậu nhân Yêu Đế, nhưng hắn lại có chút nhạy cảm với hai từ "Thánh khí", cảm thấy khác lạ, bèn mở miệng hỏi:
- Các ngươi...có ý gì?

Lúc này sóng mắt Tần Dao lưu chuyển, khẽ xoay thân thể mềm mại với những đường cong mông lung về phía hắn, cười ngọt nói:
- Đừng lo lắng, nếu như ngươi được chọn, đó là một cơ duyên lớn đó.

Nữ tử có dung nhan tuyệt thế, da thịt trong suốt, ngọc thể thướt tha cất tiếng đáp lại, âm thanh nàng dường như có thể làm trời đất xiêu lòng, nói:
- Sao lại là hắn...

- Ta cũng không ngờ lại gặp mặt trong lúc này, kính xin tiên tử nói cho Bàng Bác đang ở chỗ nào? Hiện giờ ra sao rồi? Xin để ta gặp mặt hắn một lần.

Hơn mười nữ tử Yêu tộc ở dưới dãy núi đều ngạc nhiên, không rõ vì sao Diệp Phàm lại biết Bàng Bác, còn yêu cầu gặp mặt nữa.

- Sợ rằng không thể như ngươi mong muốn.
Âm thanh nữ tử trong đình đài rất ôn hòa.

- Tại sao?

- Hắn đang bế quan, trong vòng hai năm không thể gặp được.

Diệp Phàm thầm buồn bã trong lòng, lớn tiếng nói:
- Ta rất lo lắng cho an nguy của hắn, xin hãy nói cho ta biết, hắn vẫn là Bàng Bác sao?

Nữ tử trong đình đài vào giờ khắc này như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng trần, mái tóc nhẹ nhàng bay theo gió, tay áo phiêu động, dung nhan khiến chim sa cá lặn, trăm hoa thất sắc. Nàng bình thản, gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu một cái.

- Rốt cuộc ngươi có ý gì?
Diệp Phàm bất an trong lòng.

Tần Dao bên cạnh khẽ cười một tiếng, để lộ ra hàm răng như ngọc, môi đỏ mọng kiều diễm, nói:
- Ngươi không cần lo lắng, có một số việc điện hạ không tiện trực tiếp trả lời ngươi. Nhưng xin ngươi yên tâm, Yêu tộc chúng ta không bao giờ vô cớ hại người khác, tương lai ngươi chắc chắn gặp lại người bạn kia.

- Trực giác nói cho ta biết, lời ngươi nói không phải là sự thật hoàn toàn...
Diệp Phàm đưa mắt nhìn Tần Dao, hỏi lại:
- Xin nói cho ta biết, bây giờ Bàng Bác ra sao rồi?

- Bây giờ không ai rõ cả, tất cả phải chờ đến khi hắn xuất quan mới biết được.
Nói tới đây, Tần Dao thi lễ một cái với nữ tử trong đình, nói:
- Điện hạ, thân thể này thật là cường đại, có thể nói là Bảo thể, rất thích hợp làm Thánh khí.

Trên đỉnh núi có những cánh hoa trong suốt bay trong gió, truyền đến hương thơm ngào ngạt. Nữ tử hoàn mỹ ở giữa những cánh hoa bay ấy, hơi cau mày một chút, nói:
- Tại sao lại là hắn...

- Hắn không thích hợp sao?
Tần Dao không hiểu được.

- Huyết khí hắn tràn đầy, sinh cơ cường đại, quả thật làm Thánh khí được. Nhưng nếu người đang bế quan kia cảm ứng được, sợ rằng tâm thần không yên, sẽ phát sinh biến cố.

Làm Thánh Khí? Là cái gì vậy? Diệp Phàm không hiểu được hai người này đang nói gì, trong lòng rất nghi ngờ.

Nữ tử đứng trong đình đài nhìn Diệp Phàm một lần nữa, rồi nói:
- Các ngươi dẫn hắn đi trước đã.

Mấy nữ tử xinh đẹp cười khẽ một tiếng, rồi dẫn Diệp Phàm đi ra ngoài cốc. Tần Dao không rời đi, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, hỏi:
- Điện hạ, có phải người quá lo lắng rồi không?

- Có một số việc ngươi còn chưa biết. Nếu có vấn đề, hậu quả rất nghiêm trọng!

- Nếu như không có các nhân tố khác, điện hạ cảm thấy khối Bảo thế này như thế nào?
Tần Dao hỏi.

- Đương nhiên là rất cường đại, đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nữ tử hoàn mỹ nhẹ giọng nói:
- Vị đang bế quan kia từng nói, tên thiếu niên Diệp Phàm này, còn có Bàng Bác kia nữa, đã từng ăn được Thánh dược. Nếu có Yêu vương đoạt được thân xác bọn họ, thân thể của họ rất có thể thành Đế trong tương lai.

Ở nơi xa, Diệp Phàm chấn động trong lòng. Mặc dù cách nhau rất xa, nhưng do thần thức hắn rất cường đại, nên vẫn nghe được.

- Hai người này đều là...
Tần Dao kinh sợ, nói:
- Không trách được Đoàn đạo trưởng thần bí khó lường kia nói thiên phú người này dị bẩm, thân thể mạnh mẽ đến trình độ không thể ngờ được, thì ra nguyên nhân là vậy.

Sau đó nàng vui mừng, nói:
- Như vậy không phải rất tốt sao? Vị đang bế quan kia đã chọn một thân xác, hôm nay lại dùng tên này làm Thánh khí.

Diệp Phàm nghe mấy lời này liền chấn động, hắn cảm thấy tình thế Bàng Bác rất đáng lo, có thể là đại hung.

Nữ tử hoàn mỹ trên dãi núi lắc đầu, nói:
- Vị đang bế quan kia cũng không rõ ràng lắm, có thể kéo dài tánh mạng hay không còn chưa biết, rất khó nói trong tương lai là người nào thành toàn người nào.

- Này...

- Mà thân thể tên thiếu niên Diệp Phàm rất không tầm thường, nếu như làm Thánh khí, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Vị đang bế quan từng nói, dường như hắn là...trước Thái Cổ...

Đây là những lời cuối cùng Diệp Phàm nghe được, hắn bị mang rời đi, sau đó tiến vào trong một sơn cốc. Đây cũng là một rừng đào, có rất nhiều cổ mộc vạn năm, đầm nước xanh biếc ở giữa rừng. Bên cạnh có mấy ngôi nhà tranh, rất tự nhiên hài hòa, đây là chỗ Diệp Phàm ở tạm thời.

Cho đến ngày thứ năm, nữ tử hoàn mỹ mới xuất hiện lại. Tên thật nàng là Nhan Như Ngọc, là một cái tên nói lên toàn bộ vẻ đẹp của nàng. Nếu như những người khác lấy tên này, Diệp Phàm khẳng định khinh thường trong lòng, nhưng thân thể nữ tử này lại như thần ngọc, giống như thơ ca cảnh đẹp từ trong họa đi ra, căn bản không giống như những người khác, rất xứng đáng với tên này.

Tần Dao đi bên cạnh nàng, còn có hai bà lão nữa. Tất cả nhẹ nhàng đi tới trước hồ nước, khi đi vào nhà tranh, hai bà lão kiểm tra thân thể Diệp Phàm cẩn thận, sau đó lộ thần sắc kinh ngạc.

- Có thể làm Thánh khí...
Một bà lão nói như thế.

Lát sau có ba người rời đi, chỉ còn Tần Dao ở lại. Cảnh vật xung quanh có hoa đào rơi xuống, nhuộm hồng cả vùng đất, rất là xinh đẹp. Nhưng Tần Dao nàng còn xinh đẹp quyến rũ hơn, nàng khẽ cười nói:
- Nhất định trong lòng ngươi có rất nhiều điều không hiểu. Yên tâm đi, chúng ta sẽ không hại ngươi. Ngược lại, đại cơ duyên của ngươi đã đến.

Diệp Phàm trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?

- Ngươi đã thấy trái tim Yêu Đế, cảm thấy thế nào?

- Vô cùng đáng sợ.
Đây là sự thật. Ngay cả tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn hoặc vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn đều không thể tới gần trái tim đó, lúc nó đập một cái còn làm bị thương tất cả những người đó, rất khó tưởng tượng được thần lực ẩn chứa bên trong đó cường đại đến cỡ nào.

- Ngươi biết là tốt rồi.
Tần Dao nhìn hắn một cách quyến rũ, nở nụ cười khanh khách, ngắt má hắn một cái, nói:
- Đại cơ duyên sắp đến với ngươi, nếu sau này thành công, đừng quên ta đó.

- Có chuyện gì?

- Lấy có thể ngươi làm Thánh khí, ân cần săn sóc trái tim Yêu Đế. Ngươi giúp nó giữ vững sự sống và nó giúp tẩm bổ thân thể ngươi. Ngươi nói đây có phải là cơ duyên to lớn không?

- Này...
Diệp Phàm rất khiếp sợ, không thể nào ngờ rằng những người này muốn lấy thân thể của họ làm khí, nhờ nuôi dưỡng trái tim Yêu Đế.

- Ngươi không cần lo lắng gì, trái tim Yêu Đế đã bị phong ấn, nếu không, ngươi không chịu nổi đâu. Hiện giờ nó chỉ có ích với thân thể ngươi, không hại chút nào.
Nói tới đây, Tần Dao phà một hơi vào lỗ tai hắn, cười ngọt nói:
- Nếu như ngươi thật tâm ân cần săn sóc trái tim Yêu Đế này, điện hạ chúng ta tương lai nhất định lấy thân báo đáp, đây là niềm mơ ước vô số nam nhân Đông Hoang đấy.

- Ta không muốn làm Thánh khí gì cả.
Diệp Phàm không thể chịu được khi người khác an bài cho hắn.

- Bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn có cơ duyên này, mà ngươi...
Tần Dao khõ nhẹ ngón tay lên trán hắn, nói:
- Trái tim này đủ để giúp ngươi thoát thai hoán cốt một lần nữa, nếu không phải thể chất ngươi khó tìm được, ngươi cho rằng cơ duyên này sẽ thuộc về ngươi sao? Tương lai điện hạ dùng trái tim này tu luyện một loại yêu pháp vô thượng, chắc sẽ lấy thân báo đáp làm thê tử của ngươi, có tuyệt đại giai nhân như vậy làm bạn ở bên, ngươi thấy còn thiếu gì?

Lấy bản thân ân cần săn sóc trái tim Yêu Đế, rồi cưới nữ tử hoàn mỹ kia làm thê tử, điều này làm Diệp Phàm có cảm giác mình đang nằm mộng.

- Giai nhân tuyệt sắc làm bạn ở bên, ta cầu cũng không được. Nhưng nếu vì trái tim đó, ta xin nhường, hãy tìm người khác đi.

- Ngươi dám nói vậy ư? Ngươi cho điện hạ là ai? Vô duyên vô cớ làm bạn với ngươi, vậy mà không biết tốt xấu.
Tần Dao liếc hắn một cái, dùng ngón tay nhỏ và dài nhéo mặt hắn, nói:
- Phúc vận đã tới, nhưng ngươi lại từ chối. Thật không biết nói gì với ngươi!

Cho dù Diệp Phàm tiếp nhận cũng được, hay từ chối cũng chẳng sao, đều không thể thay đổi sự thật này.

Ba ngày sau, Như Như Ngọc, Tần Dao, và có hơn mười bà lão xuất hiện trong vườn đào, đi đến trước căn nhà tranh.

Bỗng nhiên có một thần thiết lớn như cái bể cá từ trong cái đầm sâu xanh biếc bay vọt lên cao, phát sáng một cái rồi dựng đứng ngay trong vườn đào. Phía trên thần thiết này có nhiều hình đồ kỳ lạ, rất là cổ xưa. Diệp Phàm bị trói ở trên đó.

Nhan Như Ngọc đứng ở dưới, lẳng lặng nhìn Diệp Phàm.

- Nhan Như Ngọc, lão bà tương lai, nàng có thể...
Diệp Phàm vừa nói tới đây thì không thể nói thêm gì, Nhan Như Ngọc đã phong ấn miệng lưỡi hắn.

Hồ nước xanh biếc kia dậy sóng, chín con cá chép màu vàng dài mấy mét kéo một cái quan tài bằng thủy tinh nổi lên mặt nước. Nhất thời làm cho người khác cảm thấy từ cái quan tài đó tản phát sinh cơ vô tận, giống như đang đập mạnh mẽ vậy.

Quan tài thủy tinh dài hai thước, rộng một thước, trong suốt lóe sáng, phát ra ánh sáng nhiều màu khi ánh mặt trời phản xạ, trông rất bất phàm. Ở bên trong có một trái tim lớn như nắm tay, đỏ lòm ướt át, phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, giống như thần ngọc màu đỏ, vô cùng sáng lạng. Khí tức sinh cơ nồng nặc từ bên trong nó phát ra.

Trái tim Yêu Đế!

Nó bị phong ấn ở trong, mây đỏ lượn lờ, sương mù dày đặc, làm cho tim người khác phải đập nhanh hơn. Quan tài thủy tinh cũng vì nó mà bị ánh sáng đỏ nhuốm thẫm, nhấp nháy sáng lên, cực kỳ đẹp mắt.

Diệp Phàm muốn rống to, nhưng không thể lên tiếng, muốn động đậy nhưng không thể động. Hắn bị trói trên thần thiết, không thể nào ngăn cản những việc sắp xảy ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK