Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vầng trăng sáng trên biển" chính là dị tượng Đại Năng thượng cổ, uy lực không thể phỏng đoán. Ngày đó Cơ Hạo Nguyệt dùng dị tượng này tiêu diệt nhiều đại yêu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không người nào có thể tranh phong.

Nhưng lúc này hắn lại dùng dị tượng mạnh mẽ đó để đối phó với một thiếu niên không có tiếng tăm, thật làm cho các thiếu niên anh kiệt ở bên phải kinh ngạc.

Diệp Phàm cũng cả kinh!

Danh khí hai người hôm nay có thể nói là như trời với đất, Cơ Hạo Nguyệt được tôn là Thần thể lại ra tay với hắn, điều này vượt ngoài mọi dự đoán những người ở đây.

Mặc dù hắn là Thánh thể, Khổ Hải màu vàng cực kỳ phi phàm, nhưng hiện tại hắn chưa thể thi triển ra ngoài được, chỉ có thể hiện lên trong cơ thể.

Diệp Phàm cũng không cho rằng Khổ Hải màu vàng là một loại dị tượng, hắn cảm thấy đây chỉ là một loại lực lượng bổn nguyên, nếu muốn tu thành dị tượng chân chính thì cần phải có thời gian.

Lúc này, công kích mạnh nhất hắn sử dụng được có lẽ chính là dẫn động khí mẹ vạn vật ra ngoài, nhưng hắn không thể nào chân chính nắm giữ được sức mạnh to lớn đó.

Ánh trắng thoáng cái đã tới, bỗng dưng dừng ngay gần Diệp Phàm chứ không tiếp tục đánh tới. Cơ Hạo Nguyệt trông như một vị thần giáng xuống trần gian, trên đỉnh đầu có chín đạo ánh sáng lượn lờ, đưa mắt nhìn Diệp Phàm, ánh mắt vô cùng bén nhọn.

Cơ Tử Nguyệt bên cạnh thở dài một cái, rồi nói:
- Hạo Nguyệt ca ca, huynh đang làm gì vậy? Mau dừng lại! Huynh đã tu thành ba bí cảnh rồi, hắn mới chỉ là tiểu tu sĩ bí cảnh Luân Hải mà thôi, tại sao muốn dùng dị tượng để thử hắn!

Những người khác chợt hiểu ra, thì ra Cơ Hạo Nguyệt chỉ muốn thử thiếu niên này. Nãy giờ ai cũng tưởng lầm rằng Cơ Hạo Nguyệt thật muốn dùng dị tượng "vầng trăng sáng trên biển" để đánh chết người này.

Hoa Vân Phi bay đến đây, nói:
- Hạo Nguyệt huynh mau thu hồi dị tượng, ngươi là Thần thể, không cần dùng cái này để uy hiếp Diệp tiểu huynh đệ.

- Các ngươi thật cho rằng ta đang dò xét hắn sao?
Cơ Hạo Nguyệt không xoay người lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lộ vẻ ngưng trọng, nói:
- Đúng là ta dùng dị tượng để trấn áp hắn, nhưng lại bị ngăn cản. Ánh sáng trăng không thể đi tới được nữa.

- Cái gì?

Tất cả mọi người ở phía sau đều biến sắc, cảm thấy điều này không phải là sự thật. Rất nhiều người đều nghĩ Cơ Hạo Nguyệt đang nói giỡn.

Nhưng những gì Cơ Hạo Nguyệt nói lại là sự thật. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phàm ở khoảng cách gần thế này, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác kỳ dị, Thần thể hắn không tự chủ được mà hơi sáng lên, thật đúng là quái lạ.

Nếu như trên người đối phương không có chí bảo hấp dẫn hắn thì chắc chắn thể chất đối phương vô cùng đặc biệt, nên mới làm Thần thể hắn có cảm ứng như vậy.

Hoa Vân Phi không tiếp tục ngăn cản, cả người lộ ra vẻ thâm sâu huyền ảo. Áo bào màu lam khẽ phiêu động, giống như hắn đã đi vào trạng thái không linh, đang cẩn thận cảm nhận điều gì đó.

Diêu Quang Thánh nữ chính là nữ đệ tử kiệt xuất nhất của Diêu Quang Thánh Địa, nàng có một làn da trong suốt, quanh thân có ánh sáng lượn lờ, thân thể vượt trội như thần tiên, duyên dáng yêu kiều, khí chất cao quý vô cùng. Lúc này dung nhan tuyệt sắc khiến trăm hoa phải thất sắc này vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, dường như đang cẩn thận cảm ứng gì đó.

Vầng trăng sáng trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt lại nhẹ nhàng di chuyển, một đạo ánh sáng trăng như sóng nước chảy xuôi xuống đánh về phía Diệp Phàm.

Nhưng cũng như khi nãy, ánh sáng trăng lại dừng trước người Diệp Phàm, không thể nào tiến tới được, giống như bị vật gì đó ngăn cản.

Vầng trăng sáng khẽ chấn động, rồi phát ra một ánh hào quang giống như có vô số lông vũ trắng noãn đánh xuống, từng đạo trong suốt mạnh mẽ, trong lúc mơ hồ còn có âm thanh leng keng phát ra.

Nhưng ánh hào quang đó vẫn bị chặn lại như trước, khó đánh xuống được nữa. Dường như nó bị một lực lượng vô hình giam cầm lại.

Keng keng keng...

Vầng trăng sáng kia lại khẽ chấn động, ánh sáng trăng ngưng tụ lại thành một lưỡi dao sáng rồi phóng tới. Khi Cơ Hạo Nguyệt dùng chiêu này đối phó với Yêu tộc, tất cả các đại yêu ngăn cản đều không thể đón đỡ, bị đánh phấn vụn. Lúc này, Cơ Hạo Nguyệt lại dùng chiêu này để đối phó với Diệp Phàm.

- Ca ca...
Cơ Tử Nguyệt sợ hãi kêu lên, nhưng thân hình đã bị trấn trụ, không thể ngăn cản được.

Hoa Vân Phi hơi giật mình. Hắn đã từng chiến đấu với Cơ Hạo Nguyệt, tất nhiên hiểu rõ uy lực lưỡi dao sáng này, nhưng việc xảy ra sau đó lại làm cho mọi người chỉ còn cách trố mắt đứng nhìn. Lưỡi dao sáng đó mạnh mẽ tuyệt luân, nhanh như một tia chớp, nhưng khi chém tới gần thì vẫn bị ngăn lại, không thể tiến tới.

Đến hiện tại thì tất cả mọi người đều khiếp sợ rồi, tại sao một tiểu tu sĩ không có tiếng tăm gì lại có thể ngăn cản toàn bộ công kích của Thần thể.

Tại sao lại như vậy? Ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Phàm, ai nấy đều lộ thần sắc không thể hiểu được và giật mình.

Mọi người đều hiểu nguyên nhân chắc chắn không phải dị tượng "vầng trăng sáng trên biển" chỉ có hư danh, bởi vì đây là dị tượng do Đại Năng thượng cổ sáng chế, uy lực phi phàm. Ngay cả các đại cường giả, nếu như lúc chiến đấu mà sơ suất thì vẫn bị dị tượng này đánh thành phấn vụn.

Ngày đó có rất nhiều đại yêu khi chiến đấu với Cơ Hạo Nguyệt, nhưng không ai có thể ngăn cản được dị tượng "vầng trăng sáng trên biển", toàn bị đều bị chém chết dễ dàng. Thật ra, nếu Cơ Hạo Nguyệt muốn thì việc đánh nát cả một ngọn núi hay xé rách một vùng đất đều vô cùng dễ dàng, đó là chỗ đáng sợ của dị tượng.

Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt lại làm mọi người giật mình.

- Cảm giác của ta quả nhiên không sai, lần đầu tiên gặp hắn, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Cơ Hạo Nguyệt tự nói trong lòng.

Keng.

Vầng trăng sáng trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt chấn động, chậm rãi chuyển động, biển xanh sau hắn gầm thét mãnh liệt, sóng biển ngất trời đánh về phía Diệp Phàm.

Lúc này bản thân Diệp Phàm cũng thấy rất lạ. Khổ Hải màu vàng trong cơ thể hắn bắt đầu chuyển động, lôi điện màu tím hiện lên muốn lao ra, nhưng không thể làm được. Hắn không biết nên làm thế nào cả.

Nhưng việc có một cỗ lưc lượng vô hình tràn ra để ngăn chặn dị tượng đối phương thì chỉ có một mình hắn hiểu là vì sao...đây là Thánh thể Hoang Cổ tỷ thí với Thần thể Đông Hoang!

Biển xanh mênh mông cuồn cuộn ào tới gần bên cạnh Diệp Phàm. Khí thế như có thể vùi lấp cả thiên địa, giam cầm toàn bộ vật trên thế gian, đủ làm cho cường giả tu luyện ba bí cảnh như bị vùi lấp trong vũng bùn, khó có thể nhúc nhích.

Nhưng mà biển xanh đó lại không thể giam cầm Diệp Phàm, nó bị chặn lại trước người hắn. Sau một hồi ào xuống, sóng biển lại bình phục như cũ, biển xanh trong nháy mắt liền gió êm sóng lặng.

Ngay một khắc này, vầng trăng sáng trên biển chậm rãi rơi xuống, đây là chiêu thức cường đại nhất của "vầng trăng sáng trên biển".

Theo truyền thuyết, trăng sáng có năng lực di sơn đảo hải, xé rách hư không, chấn nát cả một vùng đất, thậm chí còn có thể dễ dàng chém giết một cường giả hơn người sử dụng đến một bí cảnh, có sức mạnh to lớn vô cùng.

Bí cảnh Luân Hải có bốn cảnh giới, bí cảnh Đạo Cung có năm cảnh giới. Qua đó có thể thấy dị tượng này có sức mạnh to lớn thế nào, có thể vượt qua bốn năm cảnh giới để đánh chết cường giả tu vi cao hơn mình, đúng là dị tượng Đại Năng thượng cổ!

Nghe nói uy lực dị tượng "vầng trăng sáng trên biển" này không hề có điểm cuối, không thể nào đo lường được. Chỉ cần tu vi người sử dụng tăng lên, uy lực loại dị tượng này sẽ không ngừng tăng lên, càng lên cao càng đáng sợ.

Vầng trăng sáng rơi xuống, lấp lánh phát sáng, tỏa thần quang nhu hòa, giống như những mảnh thủy tinh vụn rơi xuống, được ánh sáng chiếu xạ ra những màu sắc xinh đẹp.

Mảnh thủy tinh vụn bay đầy trời, tỏa tinh quang vô hạn, làm cho nơi này tràn ngập trong ánh sáng nhiều màu, thật là mỹ lệ.

Cơ thể Diệp Phàm phát đau, Thánh thể cũng khó có thể chống đỡ, có cảm giác như muốn tan xương nát thịt vậy. Ánh hào quang vô tận do vầng trăng sáng trên biển đã trấn định hắn lại, khó nhúc nhích được.

Vầng trăng sáng trên biển kia chậm rãi rơi xuống trấn áp hắn, muốn xé rách thân thể hắn ra, chấn nát cả hồn phách và hủy diệt luôn linh thức của hắn.

Trong lòng hắn dâng lên nỗi không cam lòng, Thánh thể hắn còn chưa tu thành, tất nhiên không thể đối kháng với Thần thể đã tu luyện qua ba bí cảnh. Toàn bộ đều do vấn đề tu vi, không liên quan gì đến dị tượng.

Lần này ánh sáng trăng bao phủ Diệp Phàm lại, vầng trăng sáng thì tới sát trên đỉnh đầu, dường như muốn áp xuống chấn nát hắn.

Ầm ầm...

Bỗng nhiên trong Khổ Hải Diệp Phàm xuất hiện cảnh tượng sóng biển cuồn cuộn, lôi điện đan xen, rốt cuộc chấn động ra ngoài một cỗ năng lượng kỳ dị, chặn lại uy áp đáng sợ từ trên, rồi từ từ hóa giải toàn bộ ánh sáng trăng đang bao phủ cơ thể.

Đồng thời, cỗ năng lượng kỳ dị đó còn làm cho vầng trăng sáng phải chậm rãi khởi động, di chuyển lên trên.

Tất cả mọi người ở đây khiếp sợ, người thiếu niên này có thể đánh chặn dị tượng "vầng trăng sáng trên biển" như thế, quá kinh người!

Chỉ có một mình Diệp Phàm âm thầm kêu khổ, hắn cầm cự không nổi nữa rồi, miễn cưỡng chặn lại được vầng trăng sáng chuyển động ban nãy đã là cực hạn của hắn.

- Vầng trăng của ta có thể chuyển động chín lần, khi nãy mới chỉ là lần chuyển động thứ nhất mà thôi, còn tám lần nữa, ngươi tới thử một chút xem.

Trên đầu Cơ Hạo Nguyệt xuất hiện những đạo ánh sáng ngọc chói mắt, có tám đạo ánh sáng như ẩn như hiện. Tám đạo ánh sáng này liên tiếp đan xen với nhau, giống như tạo thành một vương miện trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt, trông Cơ Hạo Nguyệt như một Thần Vương giáng trần!

Thật ra, việc Thần thể xuất thế ở Đông Hoang cũng được coi như Thần Vương đến Trái Đất. Một khi Thần thể đạt đến đại thành, Cơ Hạo Nguyệt sẽ vô địch thiên hạ, khó tìm được đối thử xứng tay. Từ xa xưa, những người thân mang Thần thể đã được mọi người gọi là Thần Vương Đông Hoang!

- Hạo Nguyệt ca ca, huynh không thể làm vậy. Hắn mới chỉ đạt đến cảnh giới Thần Kiều, còn huynh đã tu luyện ba bí cảnh, tất nhiên hắn không ngăn được!
Cơ Tử Nguyệt lớn tiếng kêu lên.

- Ta chỉ vận dụng một bộ phận thần lực mà thôi. Được, ta tiếp tục áp chế, lấy thực lực bí cảnh Luân Hải để thử hắn.

Nhất thời Diệp Phàm cảm thấy áp lực buông lỏng, nhưng khi vầng trăng kia lại chuyển động tới thì hắn cảm thấy như có một ngọn núi tiếp một ngọn núi rơi xuống, cơ thể hắn vang lên tiếng răng rắc, như muốn bị chấn nát ngay tại chỗ.

Trăng sáng chuyển động, ánh sáng bắn ra bốn phía, từng đám mây mù lượn lờ chung quanh, cả người Diệp Phàm muốn nứt ra.

Đột nhiên trong Luân Hải hắn bộc phát ánh sáng chói mắt, giống như một mặt trời màu vàng hiện ra, làm cho vầng trăng sáng kia không thể phát sáng được nữa.

Ầm!

Vầng trăng sáng màu bạc kia bị chấn ngược ra ngoài, vọt tới một đỉnh núi cách đó không xa.

- Đây là thể chất gì? Sao có thể ngăn chặn dị tượng "vầng trăng sáng trên biển" như thế...

- Sao có thể như vậy?

Không có ai hoài nghi sự đáng sợ của dị tượng "vầng trăng sáng trên biển", mà bản thân vầng trăng sáng màu bạc bị đánh bay ra kia đã nhanh chóng chứng minh được sự kinh khủng của nó. Ánh sáng màu bạc phát ra khắp nơi, như sóng nước nhộn nhạo, làm cho ngọn núi kia biến thành phấn vụn!

Điều này làm mọi người hoàn toàn biến sắc. Dị tượng "vầng trăng sáng trên biển" do Thần thể thi triển ra lại bị một tu sĩ vô danh chặn lại, điều này quả thật không thể nào tin nổi!

Nhưng mà bản thân Diệp Phàm lúc này cũng bị chấn bay ngược ra ngoài, mãi đến khi đụng vào một vách đá cách ngoài xa vài trăm thước thì mới dừng lại.

Hắn không bị thương, chẳng qua bị chấn mạnh mà thôi.

Những nhân vật thiên tài đang đứng trên thảm cỏ không thể nào bình tĩnh được nữa.

- Tại sao có thể như vậy? Hắn không có dị tượng, nhưng tại sao có thể đối kháng "vầng trăng sáng trên biển"?

- Chẳng lẽ hắn cũng là Thần thể? Theo truyền thuyết, cũng chỉ có Thần thể mới đón đỡ được dị tượng tấn công...

....

Trong những người ở đây, chỉ có Lý Tiểu Mạn là người hiểu rõ nhất. Bởi vì nàng biết bản thân Diệp Phàm là Thánh thể Hoang Cổ, một khi tu luyện thành công thì có thể sánh ngang với Thần thể.

Cân sức ngang tài!

Đây là đánh giá của nhiều người.

Cơ Hạo Nguyệt lấy thực lực bí cảnh Luân Hải để vận chuyển vầng trăng sáng tấn công Diệp Phàm, kết quả là vầng trăng sáng bị đánh bay đi, nhưng cả Diệp Phàm cũng bị đánh bay.

Có thể chiến đấu cân sức ngang tài với Thần thể Đông Hoang, đây tuyệt đối là điều không tưởng, đủ làm tất cả mọi người phải phát điên!

Một tu sĩ vô danh tiểu tốt rốt cuộc có thể chất đáng sợ như thế nào? Rất nhiều người đều thầm đưa mắt qua quan sát hắn.

Cơ Hạo Nguyệt như mặt trời ban trưa, một thiếu niên có thể lấy thân thể đối kháng với dị tượng, tất cả mọi người qua đó đều thấy được tiềm lực của Diệp Phàm. Nếu như bồi dưỡng, chưa chắc người này không thể chống lại Thần thể!

Đối với nhiều người, Diệp Phàm tuyệt đối là một mầm chồi thần, mà hình như hắn mới chỉ mười bốn tuổi, rất đáng để bồi dưỡng.

- Thật làm người ta khó tin, đúng là kỳ tích.

- Không thể tưởng tượng nổi, hắn có thể chống đỡ được dị tượng "vầng trăng sáng trên biển" ư...

Mọi người lúc này giống như phát hiện được chí bảo vậy, nhìn Diệp Phàm chằm chằm, làm cho hắn có cảm giác sợ hãi. Diệp Phàm cảm thấy đau đầu, đây là điều không tốt.

Chỉ có Hoa Vân Phi thần sắc bình thản, tay khẽ động dây đàn. Nhất thời có tiếng tiên nhạc truyền ra, như dòng suối êm chảy nhẹ, tâm tư mọi người dần bình tĩnh trở lại, khẽ ngồi xuống thảm cỏ.

Ánh mắt Lý Tiểu Mạn phức tạp, nàng nhìn quanh một chút rồi bình tĩnh lại, ngồi xuống chỗ cũ.

Cơ Tử Nguyệt đi lại gần Diệp Phàm, không ngồi chung với Cơ Hạo Nguyệt. Nhưng lần này ca ca nàng chỉ cau mày một chút, chứ không nói thêm gì nữ.

Diêu Quang Thánh nữ ngồi cách Diệp Phàm một bàn, nhẹ nhàng vuốt cằm nhìn hắn, thể hiện sự thân thiện.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK