Ở bên trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, mấy vị lão nhân ánh mắt sắc bén như điện, không ngừng quét tới quét lui, kinh dị đánh giá đám người Diệp Phàm.
"Các ngươi tại sao lại ăn mặc quái dị như vậy?"
"Vì sao lại để tóc ngắn?"
"Các ngươi đều là người phàm, tại sao lại đi nhầm vào Thái Cổ Cấm Địa?"
"Ngôn ngữ của các ngươi tại sao lại kỳ lạ như vậy, rốt cục các ngươi đến từ nơi nào?"
"Căn cứ vào thực lực của các ngươi, thì không thể nào tiếp cận được Thái Cổ cấm địa, lại càng không có cách nào tiếp cận được với Thánh quả và Thần Tuyền. . ."
Mấy lão nhân này vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, không ngừng hỏi han, muốn hiểu rõ lai lịch của mọi người.
Đến được bến bờ tinh không, phải bay trong không gian mất vài chục, vài trăm, ngàn vạn tỷ năm ánh sáng, cũng chưa chắc đã đến được, nhưng những suy nghĩ này, thì làm sao có thể nói được thành lời? Mấy người Diệp Phàm yên lặng, suy nghĩ xem lên trả lời theo cách nào.
"Tại sao các ngươi lại không nói gì?” Ánh mắt của mấy vị lão nhân trở nên sắc bén vô cùng.
"Cho dù chúng tôi nói sự thật, thì mọi người có tin tưởng không?"
Diệp Phàm nhìn tất cả những người có mặt trong đại sảnh, bình tĩnh nói:
"Quê hương của chúng tôi, cách nơi này rất xa, trong một lần leo núi, chúng tôi bị đưa tới nơi này, tới một thế giới khác, mà chúng tôi lại không biết, đây là đâu, cho nên đã hết hy vọng có thể quay trở về."
Mấy vị lão nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó có 1 người gật đầu, nói:
"Chúng ta có thể hiểu, bởi có một cường giả tuyệt thế, bày ra “Thế” ở ngọn cổ sơn kia, chỉ trong nháy mắt thôi, có thể làm cho nhật nguyệt ảm đạm, vật đổi sao rời, nhưng mà…. Cái thủ đoạn này… thực sự quá đáng sợ!"
Mấy vị lão nhân cũng không tiếp tục hỏi, thì mấy người Diệp Phàm cũng không nói ra chuyện Cửu Long kéo quan tài, lại càng không nói mình đã vượt qua vũ trụ cô quạnh, mà tới được bến bờ tinh không.
Lúc này, mấy thứ Đồng Đăng, Bình Bát, Cổ Chuông trong tay mấy người Diệp Phàm đã hấp dẫn sự chú ý của mấy lão nhân.
"Những thứ này là. . ."
Có một vị lão nhân thần sắc rất nghiêm túc, cầm lấy Cổ Đăng trong tay của Diệp Phàm, chăm chú xem xét cẩn thận một hồi, sau rồi mới thở dài một tiếng, nói:
"Phương pháp chế tạo vô cùng cao minh, ta hoài nghi đây chính là Đăng Tâm do Thần chế tạo, nhưng đáng tiếc, hôm nay đã bị tàn phế, không còn một phương pháp nào để tra xét nó nữa cả."
Sau đó, hắn lại tiếp tục xem xét mấy thứ Bình Bát, Cổ Chuông, tấm Biển đồng trên mặt hiện lên sự khiếp sợ, liên tục than thở:
"Tất cả đều là đồ tốt, tại sao lại đều bị hỏng? ! “Đạo văn” bên trong đã bị xóa đi toàn bộ, muốn tra xét ra phương pháp chế tạo cũng không thể nào được nữa rồi."
"Những thứ này, các ngươi làm sao mà có được?"
Mấy lão nhân dường như đều rất đau lòng, bộ dáng vô cùng đáng tiếc, không ngừng thở dài.
Lúc này, Diệp Phàm không có trả lời, những lời nói kín kẽ mà hắn nói lúc trước, nhưng lại sợ bị đám người Chu Nghị nói lộ ra chân tướng, sự tình lúc trước Diệp Phàm nói không có gì mâu thuẫn, nhưng bây giờ thì lại khác rồi.
Nhưng cũng có người trả lời theo những gì mà Diệp Phàm sắp đặt, nói tất cả những đồ vật này đều tìm được ở ngọn cổ sơn có bố trí “Thế”, cho đến khi lỡ chân bước nhầm vào Thái Cổ Cấm địa, cũng không bỏ mấy thứ này lại.
Quả thật, không chỉ có mình Diệp Phàm không muốn nói tới chuyện bến bờ tinh không, những người khác đều biết chuyện này vô cùng trọng đại, không thể nói lung tung được.
"Hóa ra là như vậy, ta đối với ngọn cổ sơn này càng ngày càng có hứng thú, rất muốn tự mình đi xem xét một lượt."
Một lão nhân cười đến híp cả mắt, cũng không hoài nghi gì lời nói của mọi người, mà muốn đi tra xét thật.
"Các ngươi trước đây ở nơi nào, có thể nói khái quát về khu vực đó được không?" Một vị lão nhân khác mở miệng hỏi.
Bây giờ, tất cả mọi người đều nói theo sự sắp đặt của Diệp Phàm, cùng nhau nói dối, một bạn nữ đứng ra nói: chúng tôi đến từ Tây Bộ địa vực.
"Tây bộ địa vực? Nói như vậy, các ngươi đến từ Tây mạc rộng lớn vô biên hay sao. . ."
Một lão nhân nhíu mày, thấp giọng nói:
"Từ Tây Mạc đến Đông Hoang, xa xôi vô tận, nếu như ta dùng Thần Hồng để phi hành, cũng phải mất tới ba mươi mấy năm, rốt cục là có thần thánh phương nào có lực lượng kinh thiên động địa đến như vậy, có thể bố trí được “Thế” khủng bố ở trên cổ sơn? Không thể tưởng tượng nổi!"
"Nếu nói như vậy, chúng ta đã đến Đông Hoang rồi ư?"
Chu Nghị không để mất thời cơ hỏi: "Đông hoang lớn tới mức nào?
"Đông hoang rộng lớn vô biên, nếu như dùng 10 kiếp của phàm nhân, thì cũng không thể đi hết được."
"Lớn tới như vậy sao? !" Mấy người Diệp Phàm chấn kinh, lộ ra thần sắc không tin.
"Trên thế gian, có một quốc gia tên là “ Yến” thống trị tất cả các khu vực xung quanh Thái Cổ cấm địa, từ nam tới bắc rộng tới 2 ngàn dặm, từ đông sang tây dài tới 3 ngàn dặm, nhưng so sánh với Đông hoang thì chỉ như muối bỏ bể, tính ra số quốc gia có diện tích tương đương, chỉ sợ ngồi đếm cũng không hết."
Nghe thấy mấy câu sau cùng, Bàng Bác bị dọa cho giật mình, đây là một khu vực rộng lớn tới mức nào, có một quốc gia tên “ Yến” rộng lớn tới như vậy, nhưng so sánh với Đông hoang thì không tính là gì cả, tính ra số quốc gia tương đương, thì ngồi đếm cũng không hết ư.
Đông hoang, có thể dùng từ mênh mông vô tận để diễn tả, như vậy có thể nói nó rộng lớn tới mức nào!
"Không có khả năng? !"
Đôi mắt của Bàng Bác co rút lại, việc này thực sự là vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Thế nhưng, nghĩ lại, thế gian đến cả Thần còn tồn tại, thì hắn cũng chỉ có thể lắc đầu.
Mấy vị lão nhân sau khi dọa cho Bàng Bác sợ hãi, thì tủm tỉm cười, bề ngoài nhìn hắn chỉ là một thiếu niên 11, 12 tuổi, chính là “ Hạt Giống” để cho bọn họ trọng điểm bồi dưỡng .
Một vị lão nhân khác lại tiếp tục nói:
"Yến quốc tuy chỉ là một góc của Đông Hoang, giống như muối bỏ biển, thế nhưng nó không phải là không có tiếng tăm, kỳ vực của nước này ở trong Thái Cổ cấm địa, cũng là một trong bay Sinh mệnh cấm địa ở khu vực Đông Hoang rộng lớn này."
Mọi người ngẩn ngơ, sau khi nghe được rất nhiều tin tức có ích, thì trong lòng lại, dậy sóng ngập trời.
"Ngài vừa mới nhắc tới Tây mạc, nếu như so sánh nó với Đông Hoang thì sao?" Vương Tử Văn là một người tỉ mỉ, nhưng cũng nhịn không được mà đặt ra một câu hỏi như vậy.
"Tây mạc cũng giống Đông hoang, đều mênh mông vô tận."
Khi nghe thấy câu trả lời này, trong lòng mấy người nổi sóng, đây là một vùng đất vô cùng lớn!
Nhưng mà điều mà lão nhân nói tiếp, làm cho mọi người càng giật mình hơn:
"Đông hoang, Tây mạc, Nam lĩnh, Bắc nguyên, Trung Châu, Trung châu ở giữa là rộng lớn nhất, có thể nói là rộng lớn vô biên, các tu sĩ khó có khả năng mà đi hết được. . ."
Mọi người bị dọa cho hóa đá, miệng lưỡi khô khốc, không biết nên nói gì nữa cả.
Mấy vị lão nhân vô cùng hài lòng, khích lệ nói:
"Một kiếp của Phàm nhân thì thật sự là quá ngắn ngủi, chỉ giống một con kiến hôi, đến ngay cả thế giới có cấu trúc như thế nào cũng không biết. Hôm nay, các ngươi sẽ có cơ hội quan sát được thế giới bao la, chỉ cần các ngươi chịu khó tu luyện, ngày sao có thể khuấy động phong vân, sừng sững như mây trên đỉnh núi."
Mọi người giật mình tỉnh lại, có mấy người tâm tình vô cùng kích động:
“Chúng tôi… tu luyện. . ."
"Đúng vậy, các ngươi tuy lỡ chân tiến vào Thái Cổ Cấm địa, mất đi tuổi thanh xuân, nhưng thế giới này vô cùng công bằng, mất đi chừng nào, thì sẽ được bù đắp chừng đó, công việc tu luyện tuy rằng đầy chông gai, khó khăn, thế nhưng riêng các ngươi đã mở ra được một con đường riêng cho mình."
"Không sai, “Khổ hải” của các ngươi đã được kích hoạt, sau này vượt qua được “Khổ Hải”, bước lên 'Thần kiều', tìm kiếm con đường thành “Thần” cho chính bản thân mình, cũng không phải là không có khả năng."
Mấy vị lão nhân liên tiếp khích lệ bọn họ, dường như muốn dẫn bọ họ bước chân theo con đường tu luyện.
"Chúng tôi còn chưa rõ mọi người là. . ." Chu Nghị không để mất cơ hội được hỏi.
"Trong Yến quốc có tới 6 Động Thiên Phúc Địa, nơi chúng ta tu luyện chính là 1 trong số đó, tất nhiên, không phải ở chỗ này, nó không ở phàm gian." Một lão nhân cười nói.
"Yến quốc so với Đông Hoang chỉ là muối bỏ biển, mà lại có tận 6 Động Thiên Phúc Địa, trên thế giới này rốt cục có bao nhiêu Tiên môn luyện ..." Bàng Bác nhỏ giọng nói thầm.
Mấy vị lão nhân đối với Diệp Phàm và Bàng Bác cũng lộ rõ sự tôn trọng, cũng không lộ ra vẻ không vui, mà ôn hòa cười nói:
"Đừng có mơ tưởng xa xôi nữa, việc trọng yếu nhất bây giờ là tu luyện, Động Thiên Phúc địa của chúng ta được truyền thừa từ một Thánh Địa, những yếu quyết cơ sở tuyệt đối đứng hàng thứ nhất trên thế gian. Hơn nữa, sau này nếu mọi người có công lực cao thâm, chúng ta có thể cung cấp một không gian rộng lớn hơn để cho mọi người phát triển."
"Đúng vậy!"
Một lão nhân khác ngạo nghễ nói:
"Chúng ta tuy rằng chỉ là một Động Thiên Phúc Địa, thế nhưng bên dưới Thánh Địa, chúng ta có thanh danh hiển hách nhất, nếu như trong tương lai ngươi là một tuyệt thế thiên tài tu luyện, thì có thể được tiến cử làm môn hạ của một Thánh Địa cũng không chừng."
Nói đến đây, mấy vị lão nhân đều nhìn về phía thiếu nữ Vi Vi đứng bên cạnh, nói:
"Vi Vi chính là một tuyệt thế kì tài của Động Thiên Phúc địa chúng ta, nhưng không lâu nữa lại phải tiến cử làm môn hạ Thánh Địa, thật là tiếc nuối, nhưng chúng ta cũng không muốn làm cản trở công việc tu luyện của nàng."
Đúng lúc này, bên ngoài phòng khách truyền đến những tiếng cười to:
"Phúc Địa của các ngươi thật tốt, có nhân tài cũng có thể đưa đến Động Thiên của chúng ta, ta nghe nói các ngươi phát hiện ra mười mấy “Hạt Giống” tu luyện rất tốt?"
Trên bầu trời liên tục hạ xuống hơn chục đạo hồng mang, tất cả những người này đều không xin phép gì cả, trực tiếp hạ xuống đại sảnh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK