Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chim hót chốn núi rừng yên vắng, trên đỉnh núi có từng làn khói mỏng lượn lờ, những sợi dây leo quấn quanh các cổ thụ, nước chảy róc rách chảy qua đá cuội rồi vòng qua cổ thụ, từng đàn cá bơi lội dưới suối...cảnh vật thật hòa hợp với nhau.

Lúc đầu Lý Tiểu Mạn hơi cau mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng dừng bước rồi nhìn về Cơ Tử Nguyệt.

Mấy tên đệ tử Tinh phong bên cạnh cũng thầm quan sát Cơ Tử Nguyệt và Diệp Phàm, trong lúc nhất thời không biết hai người này là ai.

Dung mạo Cơ Tử Nguyệt thật thanh tú, dáng vẻ đáng yêu, người khác không muốn nhìn cũng không được, tất cả nam đệ tử đều chú ý đến nàng.

Cơ Tử Nguyệt có đôi mày ngài, thần thái tự tin, y phục màu tím bay phất phới theo gió, trong sự linh động còn ẩn chứa khí chất cao sang. Nàng nghiêng đầu nhìn Lý Tiểu Mạn, nở nụ cười đáng yêu.

Lý Tiểu Mạn rất bình tĩnh, không mở miệng đáp lại, đôi mắt đẹp bình thản nhìn Cơ Tử Nguyệt, dường như tâm tình không có chút dao động nào.

- Tỷ tỷ, sao lại không nói chuyện?
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ.

Nàng vươn bàn tay thon dài ra quơ quơ trước mặt Lý Tiểu Mạn, rồi thuận thế khẽ vuốt mặt Lý Tiểu Mạn một cái, như một thiếu niên bất lương đang đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng vậy, nói:
- Thật là thùy mị, ta rất yêu thích.

Nhưng bản thân Lý Tiểu Mạn đến từ một bến bờ tinh không khác, tư tưởng quan niệm chắc chắn khác với những nữ tử thế giới này, tất nhiên sẽ không bị hành động của Cơ Tử Nguyệt hù dọa, chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi. Nàng mở miệng đáp:
- Ngươi có chuyện gì sao?

- Có đấy nha! Ta năm nay vừa được mười bảy, đoan trang xinh đẹp, nhưng vẫn chưa lập gia đình.
Mặt Cơ Tử Nguyệt hơi đưa lên cao, miệng cười khẽ, tay phải vươn ra nâng cằm Lý Tiểu Mạn lên, nói:
- Hôm nay gặp được giai nhân, vừa thấy đã yêu, tái kiến khuynh tâm, tam kiến ủng hữu", không còn cầu mong gì nữa.

Mỹ nữ đùa giỡn mỹ nữ, cảnh đẹp vui mắt lạ thường. Mấy tên nam đệ tử Tinh phong hận không đổi vị trí mình vào được.

Bản thân mình bị nâng cằm lên, dù tâm tư Lý Tiểu Mạn không bảo thủ như những người ở đây, nhưng vẫn nhíu mày. Nàng lui nhẹ về sau tránh né.

- Tỷ tỷ không cần lo lắng, thật ra ta là nam nhân. Cũng chỉ có thiếu niên tuấn mỹ phong lưu như ta mới có thể cưới được ngươi.
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ, bộ dáng như muốn bám theo.

Diệp Phàm thấy thế vội vàng đi lên phía trước, kéo Cơ Tử Nguyệt về. Tiểu nha đầu tinh linh này thật cổ quái, ngay cả hắn cũng dám cắn, nếu để nàng ta quấn lấy Lý Tiểu Mạn, thật không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

- Ta đang giúp ngươi mà.
Cơ Tử Nguyệt rất bất mãn, thổi một hơi vào tai Diệp Phàm, tiếng gió lùa vào bên trong vang rõ ra. Nhưng trong con mắt những người khác, cảnh tượng đó lại làm họ thấy rất mập mờ, dường như hai người này rất thân với nhau.

Một nam đệ tử Tinh phong bên cạnh mở miệng hỏi tự nhiên:
- Không biết nhị vị là đệ tử chủ phong nào?

Mặc dù hắn hỏi hai người, nhưng thật ra đang hỏi chính Cơ Tử Nguyệt.

- Vị tiểu sư muội này có khí chất xinh đẹp, lúc cười như đóa phù dung nở rộ, lúc cau mày lại như hoa lan chốn u cốc, chắc là đệ tử bên Ly phong.
Một người đệ tử Tinh phong khác khen tặng.

Cơ Tử Nguyệt không để ý đến mấy người này, đôi mắt to vẫn nhìn về Lý Tiểu Mạn, nhưng Diệp Phàm căn bản không cho nàng cơ hội tiến lên, dùng sức kéo nàng về phía sau.

Hắn không muốn Lý Tiểu Mạn có hiểu lầm gì, nếu như mọi chuyện trong quá khứ đã kết thúc thì không cần thiết phải gợi lại làm gì.

Hắn tiến lên một bước đối mặt với Lý Tiểu Mạn, nói:
- Không ngờ lại gặp nhau ở Thái Huyền môn! Hơn một năm rồi, ngươi khỏe không?

- May mắn.
Lý Tiểu Mạn không nhìn Cơ Tử Nguyệt nữa, đưa mắt về phía Diệp Phàm, nói:
- Quả thật rất bất ngờ, không nghĩ tới còn có thể gặp nhau, ngươi cũng tới Thái Huyền môn ư?

- Sao ta thấy ngươi quen quen?
Một nam đệ tử Tinh phong nhìn Diệp Phàm trong chốc lát, đột nhiên kêu lên:
- Là ngươi, ngươi là tên khốn Chuyết phong kia?

- Ê, sao ngươi nói như vậy?
Cơ Tử Nguyệt bất mãn, trừng mắt liếc hắn một cái.

- Vị sư muội này, không nên giận dữ. Người này và Tinh phong ta có đại thù, xin đừng nhúng tay.
Mấy tên đệ tử Tinh phong kia cũng xông tới.

Diệp Phàm không nhúc nhích, đôi mắt hắn vẫn nhìn về Lý Tiểu Mạn.

- Mấy vị sư huynh, có việc gì vậy?
Lý Tiểu Mạn mở miệng.

- Đây chính là người đã làm bị thương nhiều đệ tử Tinh phong ta, có đại thù với Tinh phong.

- Hắn cậy vào trọng bảo Chuyết phong, nhiều lần đả thương đệ tử Tinh phong ta, hôm nay phải tính sổ toàn bộ!

Diệp Phàm cũng khong nói gì, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn bọn họ. Đôi mắt Cơ Tử Nguyệt mở to ra, không nói chuyện nữa, đưa mắt nhìn Lý Tiểu Mạn rồi mấy người Tinh phong khác.

- Chuyện này...ta cũng nghe nói.
Lý Tiểu Mạn khẽ nhíu mày, rồi nhìn về Diệp Phàm, nói:
- Ngươi đả thương nhiều đệ tử Tinh phong là không đúng, mau nói lời xin lỗi với mấy vị sư huynh, rồi nhanh chóng về Chuyết phong đi.

Nói xong, nàng lại nhìn mấy người kia, nói:
- Mấy vị sư huynh, các người thấy thế nào?

Mấy người này không muốn làm mất mặt Lý Tiểu Mạn, nhưng cũng không muốn bỏ qua Diệp Phàm dễ dàng thế, nên mở miệng nói:
- Sao có thể bỏ qua hắn dễ dàng vậy được? Phải cho một lời giải thích rõ ràng!

- Đúng, đúng!
Cơ Tử Nguyệt vỗ tay cười hì hì, bộ dáng e sợ thiên hạ không loạn lên.

Diệp Phàm nhìn bọn hắn mấy lần, nói:
- Những người kia bị thương ở đâu?

- Tất nhiên là ở Chuyết phong.

- Chuyết phong là một chủ phong, bọn hắn vô cớ tự tiện xông vào, bị trách phạt là đúng, sao còn oán trách người khác?
Diệp Phàm nói xong câu này thì chỉ nhìn bọn hắn mấy lần nữa, không nói thêm bất cứ câu gì.

- Lý sư muội, không phải chúng ta không nể mặt muội, nhưng muội thấy đấy, hắn rất cuồng ngạo, đã làm bị thương đệ tử Tinh phong ta mà vẫn không chịu cúi đầu, chúng ta chỉ có thể xuất thủ.

- Buồn cười.
Diệp Phàm cười lên, nói:
- Ngay cả ở thế giới con người, chỉ cần tự tiện xông vào nhà dân thôi đã là tội lớn rồi, chứ đừng nói chi thế giới tu sĩ. Tự tiện xông vào trọng địa truyền thừa một chủ phong, bị khu trừ ra ngoài rồi còn lớn miệng la lối ư? Cho dù hôm đó ta có ra tay giết hết đám người đó, chủ tọa các ngươi cũng không thể nói gì được.

- Thật cuồng vọng!

Mấy tên đệ tử Tinh phong cười lạnh, nhưng không có ai dám lên trước, thậm chí còn có một người lui bước về sau nữa. Bọn họ sợ trên người Diệp Phàm có trọng bảo Chuyết phong, mà vết xe đổ của các đệ tử Tinh phong lúc trước còn đó, bọn họ không muốn dẫm lên theo.

-Dù thế nào đi nữa, việc ngươi đả thương người khác cũng là không đúng, hay là nhận lỗi với mấy vị sư huynh này đi.
Lý Tiểu Mạn tiến lên nói.

- Ngươi có ý gì?
Diệp Phàm ngẩng đầu lên, nói:
- Ta không có lỗi gì, tại sao phải xin lỗi họ?

- Ngươi...
Lý Tiểu Mạn khẽ biến sắc, nói:
- Ta đang giúp ngươi.

- Một vài con kiến nhãi nhép ỷ vào quyền thế mà muốn cắn ta, ta dẫm nó là được, cần gì ngươi phải giúp?
Diệp Phàm nói xong liền đưa mắt nhìn thẳng mấy tên đệ tử Tinh phong kia.

- Diệp Phàm, ngươi quá cuồng vọng rồi.
Lý Tiểu Mạn trầm giọng nói:
- Ta làm vậy là đang giúp ngươi, nhưng ngươi...ta biết ngươi thiên phú dị phẩm, thể chất hơn người, nhưng cao thủ Tinh phong rất đông...

- Tốt, tốt!
Cơ Tử Nguyệt vỗ tay.

Nửa tháng trước Diệp Phàm từng đánh đệ tử Tinh phong một lần, mà Chuyết phong hôm nay quật khởi, có một nhân vật cường đại như Lý Nhược Ngu trấn giữ, tất nhiên Diệp Phàm sẽ không cố kỵ gì mấy tên tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền, chỉ âần đánh bay là được.

- Có đánh thì các ngươi lên nhanh đi, còn không thì đừng chặn đường đi của ta!
Diệp Phàm quét nhìn mấy người kia một lần nữa.

- Muốn đi ư? Đừng hòng!

Tuy mấy người Tinh phong nói thế, nhưng không dám tiến lên chút nào, ai cũng sợ đối phương sẽ đưa trọng bảo ra thu thập bọn họ. Bọn họ đang kéo dài thời gian để mời cao thủ chân chính đến.

Diệp Phàm mặc kệ bọn họ, trực tiếp xoay người lại đi về Chuyết phong, hắn muốn rời khỏi nơi đây.

Mấy người đang che trước người hắn nhất thời rút lui, không ai dám chắn đường đi.

- Ha ha ha...
Diệp Phàm cười to, nói:
- Khi nãy muốn ngăn ta, sao giờ lại thế. Nếu như sợ thì đừng có mạnh miệng.

- Đúng đó, thật chán chết. Cứ tưởng các ngươi dám đánh hắn, ai ngờ bị hù dọa sợ đến thế.
Cơ Tử Nguyệt bĩu môi, bất mãn nói thầm.

- Nếu không phải trên người ngươi có trọng bảo, bọn ta há để ngươi nói khoác như thế sao, đã sớm bắt ngươi lại.

- Ngươi có dám đường đường chánh chánh đánh với ta một trận?

Có mấy tên đệ tử Tinh phong không cam lòng, mặt mày đỏ hết lên, lớn tiếng quát.

- Chỉ dựa vào mấy tên nhãi nhép tôm tép các ngươi, biết cái gì gọi là trọng bảo hả? Các ngươi cứ xông lên hết đi, ta sẽ dựa vào quả đấm này mà đánh bay các ngươi!
Diệp Phàm tiếp tục đi về phía trước.

- Nếu như ngươi không sử dụng trọng bảo, ta sẽ đánh với ngươi một trận!
Một tên tu sĩ tiến lên.

- Ta không có trọng bảo gì cả, nếu không sợ gân cốt gãy nát thì cứ tiến lên.
Diệp Phàm nở nụ cười lạnh.

- Giết!

Có người tế vũ khí mình ra, đó là một lưỡi dao máu. Lưỡi dao máu này nhấp nháy mấy cái rồi hóa thành một chuỗi ánh sao, chém tới Diệp Phàm. Đây là một đòn tấn công rất mạnh, thần quang chói mắt!

Keng!

Diệp Phàm không thèm để ý, đưa một đầu ngón tay ra. Đầu ngón tay màu vàng va chạm vào trên lưỡi dao máu, nhất thời có tiếng vỡ vụn phát ra.

Răng rắc.

Vũ khí được tên tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền kia tế luyện nhiều năm, nhưng lại bị một ngón tay Diệp Phàm đánh nát, giống như cỏ cây vậy! Căn bản không chịu nổi một kích!

- Cái này...

Tất cả mọi người ở đây đều thất kinh, Lý Tiểu Mạn càng kinh sợ hơn. Nàng biết thể chất Diệp Phàm vượt xa thường nhân, nhưng không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy.

- Chỉ dựa vào đám chỉ biết nói khoác như các ngươi mà cũng dám ngăn ta?

Nếu như đã xuất thủ, tất nhiên Diệp Phàm sẽ không dừng lại như vậy. Ngay lập tức hắn lưu lại một đạo tàn ảnh trong hư không, rồi hướng tới chỗ mấy người chung quanh.

Những người này cũng tế vũ khí ra, ra sức xuất thủ tấn công Diệp Phàm. Ánh sáng ngọc tỏa phát khắp nơi, làm cho hoa cỏ xung quanh phải tàn lụi, núi đá nát bấy. Nhưng chuyện làm người ta sợ hãi đã xảy ra, Diệp Phàm từng chút một đánh nát từng kiện vũ khí. Dường như tất cả vũ khí của những tu sĩ kia khi đối diện với ngón tay màu vàng đã hóa thành đồ sứ, cứ lần lượt vỡ vụn ra, không thể nào chịu nổi!

Rầm rầm rầm...

Mới chỉ qua chốc lát, những người đó đã nằm ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, không thể dậy nổi.

Diệp Phàm mặc kệ những người này, chậm rãi tung từng cước đá bay bọn họ ra xa. Hắn tiếp tục sải bước đi về Chuyết phong, không hề để ý đến Lý Tiểu Mạn.

Cơ Tử Nguyệt cười hì hì, đi theo phía sau.

- Chạy đi đâu? Đả thương đệ tử Tinh phong ta như thế mà còn muốn đi?

Bỗng nhiên có từng đạo ánh sáng xuất hiện không trung, có mấy bóng người đang phi hành tới. Cầm đầu là một nam tử mặc áo trắng, trông rất oai hùng, phía sau hắn còn có năm sáu người nữa, thoạt nhìn cũng không tầm thường.

- Sư huynh...
Mấy người bị đá bay kia tụ tập trở lại, ai ai cũng xấu hổ.

- Tên nam tử mặc áo trắng kia không tầm thường đâu.
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng thì thầm bên tai Diệp Phàm.

Nhưng nam tử mặc áo trắng không tiến lên, bởi vì người la lên khi nãy không phải là hắn.

Một người bên cạnh đi ra, ánh mắt lạnh lùng, hắn nhìn về Diệp Phàm, hỏi:
- Ngươi có dám đánh với ta một trận?

- Ngươi đang khiêu chiến với một tiểu tu sĩ vừa nhập môn sao?
Diệp Phàm cười nói.

- Ta cũng không làm khó ngươi, sẽ không lấy thực lực Thần Kiều điên phong ra tay. Cho ngươi một cơ hội, ta chỉ dựa vào lực lượng thân thể để ra tay. Chỉ cần ngươi tiếp được ba chưởng thì mọi chuyện coi như xong.
Người nam tử này nói như vậy.

Diệp Phàm cười to, hắn nhìn qua mấy người này một chút, rồi lại nhìn Lý Tiểu Mạn, cuối cùng nhìn thẳng tên nam tử đó, nói:
- Được, nếu ngươi đã nói thế, tất nhiên ta sẽ không lùi bước.

Tinh phong lấy lực lượng tinh thần (ngôi sao) để rèn luyện khí lực, một khi đạt tới cảnh giới Thần Kiều, lực lượng thân thể bọn họ sẽ rất mạnh. Người này dựa vào điều này nên mới tự tin như thế.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK