Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nam tử mặc áo màu trắng đến từ thế gia Thái Cổ - Khương gia, tên Khương Dật Phi. Người cũng như tên, anh tuấn như ngọc, áo trắng hơn tuyết, siêu trần thoát tục.

Tuy hắn không nói nhiều lắm về quá khứ lão thái gia Khương Triết, nhưng vẫn có thể biết được không ít tin tức có ích. Phụ thân của Khương lão bá là Khương Triết, năm xưa rời khỏi Khương gia đến nay vẫn chưa về, ngoài ra còn có một số chuyện cũ không muốn người biết, dường như có liên quan đến mạch gia chủ này.

- Lão thái gia Khương Triết công tham tạo hóa, sao có thể qua đời cách đây năm mươi năm được?
Đây là điều mà Khương Dật Phi không hiểu nổi.

- Lúc người ra đi đã ho không ít máu!
Khương lão bá nhắc lại chuyện cũ, cũng không có quá nhiều thương cảm. Có một số việc sẽ theo thời gian trôi đi, chậm rãi mờ nhạt.

- Ra là như vậy.
Khương Dật Phi không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Dường như hắn có chút hiểu rõ ẩn tình ở bên trong.

Người thiếu nữ xinh đẹp ở bên cạnh là Khương Thải Huyền, dáng người thướt tha, cổ nhỏ tú lệ, dung nhan xinh đẹp. Thân là tiểu thư Khương gia, trên người nàng toát ra một cỗ khí chất cao cao, gây cho người khác cảm giác không thể với tới được.

Nhưng mà nàng rất yêu thích Đình Đình, không có chút kiêu ngạo nào. Thỉnh thoảng còn nắm tay Đình Đình hỏi này hỏi kia, giọng nói rất nhu hòa.

Còn người thiếu niên có thần thái kiêu ngạo kia là Khương Dật Trần, tuy đã biết thân phận của Khương lão bá cùng tiểu Đình Đình, nhưng cũng không nhiệt tình bao nhiêu, vẫn là bộ dáng lạnh lùng.

Khương Thải Huyên tiến lên, âm thanh trong veo phát ra:
- Lão nhân gia người hãy về Khương gia với chúng ta đi, gia gia của ta nói Khương gia muốn xin lỗi một mạch của các người. Dù thế nào cũng phải tìm được, tìm cách đưa các người trở lại.

- Quên đi, những lời này của ngươi ta không quen. Cuộc sống của các ngươi cách ta rất xa, chúng ta đã là người của hai thế giới. Ta đã quen với nơi đây rồi.
Khương lão bá là một lão nhân bình thường. Sống tới tuổi này, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, cảm thấy không thể nào hòa nhập được với gia tộc như thế, nên đã nhã nhặn từ chối.

- Dù ngài không suy nghĩ vì mình, cũng nên suy nghĩ cho Đình Đình. Muội ấy là tiểu công chúa ở trên cao, không nên bị người khác khi dễ, cái muội ấy cần là một cuộc sống khác.
Khương Thải Huyên nhắc tới tương lai của Đình Đình, khuyên giải lão nhân, nói:
- Ngài cùng chúng ta trở về đi, rất nhiều gia gia khác ở trong gia tộc hi vọng một mạch của lão thái gia Khương Triết có thể quay về Khương gia.

- Các ngươi hãy đem Đình Đình đi, ta đã quen với cuộc sống nơi này, không muốn đi những nơi khác.

Tiểu Đình Đình lập tức ôm cánh tay của lão nhân, nói:
- Con muốn sống cùng với gia gia, gia gia ở đâu, Đình Đình sẽ ở đó.

Lúc này Khương Dật Phi cười ôn hòa, dường như hắn rất thích tiểu Đình Đình. Sờ sờ đầu tiểu Đình Đình, nói:
- Bầu trời nơi này quá nhỏ.

Khương Dật Phi là một người thông minh, hắn biết làm như vậy sẽ không có tác dụng khuyên giải Khương lão bá quá lớn, có lẽ chỉ có mấy tồn tại siêu nhiên Khương gia mới có thể làm lão nhân này thay đổi. Hắn đứng dậy, nói:
- Đi Lý gia trước.

Lời của hắn rất bình tĩnh, nhưng dường như có một cỗ ma lực kỳ dị. Lời vừa phát ra đã làm cho mấy dị thú ở ngoài gào lên, đồng thời còn có một cỗ khí tức máu tanh tràn ra, tất cả kỵ sĩ ở đây cũng bộc phát một cỗ chiến ý cường đại.

Thần sắc Khương Dật Phi ung dung tự nhiên, đầu Hoàng Kim Thần Tê theo sau hắn, hắn chậm rãi bước đi song song với Khương lão bá, những người khác thấy vậy đều theo sau đi.

Tất cả mọi người không cỡi dị thú, mà đi bộ về Lý gia. Tiểu Đình Đình khẩn trương nắm lấy cánh tay của Khương lão bá và Diệp Phàm, được mọi người che chở như những vì sao vây quanh ánh trăng, nàng cũng có một chút bất an. Lúc này cả Khương Dật Phi và Khương Thải Huyên đều đi ở phía trước, nhưng chỉ đứng ở hai bên trái phải chứ không phải ở giữa.

Mọi người ở trên đường đều vô cùng giật mình, thấy Khương lão bá và tiểu Đình Đình được nhiều người thủ hộ như thế, tất cả đều lộ thần sắc không thể tin được. Rất nhiều người lo sợ nơm nớp, e ngại những đầu dị thú kia, vội vàng lui ra hai bên đường.

- Chuyện gì vậy? Sao Khương lão đầu lại biết những người này?

- Các người nhìn kìa, chân những con dị thú kia đều không chạm đất, sợ rằng có năng lực bay lên trời chui xuống đất đó. Sao Khương lão đầu quen những người này được?

- Khương lão đầu số khổ đổi vận rồi, người tốt sẽ có ngày được hồi báo.

- Lần này Lý gia gặp phiền toái rồi...hình như bọn họ đi về phía Lý gia đó.

- Tốt, đã đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc có người muốn thu thập Lý gia rồi.

....

Càng lúc càng có nhiều người tụ tập hai bên đường phố. Tuy mọi người rất sợ không dám tới gần phía trước, nhưng thần sắc lại vô cùng kích động và hưng phấn, từ xa đi theo về Lý gia.

Lúc Khương lão bá đi tới trước cửa lớn Lý gia, hắn có chút do dự không dám đi tới. Khương Dật Phi thấy vậy, trực tiếp đi tới gần, nói:
- Đừng bảo là một Lý gia nho nhỏ, cho dù hoàng cung quốc gia mạnh nhất Đông Hoang cũng không có ai dám ngăn chặn.

Rầm!

Cánh cửa lớn màu đỏ thắm trước mặt bỗng nhiên vỡ vụn, giống như có vạn quân cùng tiến lên công phá vậy.

Nhất thời bên trong ồn ào cả lên, âm thanh quát mắng của người gác cửa bên trong truyền ra:
- Là ai làm?

- Dám tới Lý gia giương oai, thật là muốn chết.

....

Rất nhanh đã có mười mấy người thần sắc hung ác đi ra, nhưng khi thấy mười mấy đầu dị thú kia, cả bọn đều hoảng sợ run rẩy, mấy lời mắng chửi khi nãy vội nuốt trở về, mồm há ra, lưỡi cứng lại. Hung quang trên mặt thu liễm lại, trở nên thấp thỏm lo âu, nhanh chóng bỏ chạy.

- Xem bộ dáng của các ngươi kìa, sợ cái gì? Lý gia chúng ta không phải không có người tu tiên.
Một người quản sự sau khi nhận được bẩm báo, hùng hùng hổ hổ đi ra, nói:
- Con mẹ nói, ai ăn tim gấu gan báo, dám tới Lý gia gây chuyện, có biết có rất nhiều vị tiên sư đang ở đây không?

- Người xấu!
Người quản sự này mới đi ra, nhất thời tiểu Đình Đình lui về sau mấy bước, hiển nhiên rất sợ hãi người này.

- Các ngươi...
Vị quản sự kia sau khi đi ra cũng hoảng sợ. Hoàng Kim Thần Tê, dị thú năm màu, Thần Lộc Thụ Nhãn...hắn chưa bao giờ thấy những dị thú như vậy cả, thoáng cái đã bị trấn trụ.

- Đây là một người xấu?

- Vâng ạ, hắn từng dẫn người đoạt lấy rượu của chúng ta, đánh gia gia chảy máu.
Những chuyện như vậy được giọng nói ngây thơ của tiểu Đình Đình nói ra, càng làm cho người ta tức giận.

Khương Dật Phi phất phất tay, nhất thời có một kỵ sĩ tiến lên đi về phía tên quản sự đó.

- Ngươi...ngươi muốn làm gì, nơi này là Lý gia. Mấy vị tiên sư đang ở bên trong, họ sẽ không để các ngươi giương oai đâu!
Hắn ngoài mạnh trong yếu, lớn tiếng kêu lên, không ngừng lui về phía sau.

- Không nên ở chỗ này động thủ, sẽ làm hài tử kinh sợ đó.
Tâm tư Khương Dật Phi cẩn thận, sợ rằng sẽ hù dọa tiểu Đình Đình.

- Dạ!
Kỵ sĩ mặc giáp toàn thân kia nắm lấy cổ áo quản sự, trực tiếp ném ra ngoài. Một đạo ánh sáng màu xanh biếc hiện lên, một người kỵ sĩ khác khống chế một đầu dị thú bay lên trời, mang tên quản sự đó đi ra khỏi trấn nhỏ.

- Trời ạ, có thể bay được!

- Có thể bay được kìa!

- Dị thú kia có thể bay lượn khắp trời, thật không thể ngờ!

Những dân chúng ở xa vây xem đều lộ thần sắc kinh sợ, há to miệng, mặt lộ thần sắc khiếp sợ.

Miệng tiểu Đình Đình cũng há ra thành hình chữ "O", đưa mắt nhìn về bầu trời.

Khương Thải Huyên cười cười, ngồi xổm xuống, nói:
- Có muốn một con thú như vậy không? Mỗi ngày có thể bay tới bay lui khắp trời đó!

Tiểu Đình Đình gần như muốn gật đầu ngay lập tức, nhưng nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, dùng sức ôm chặt cánh tay của lão nhân, lắc đầu nói:
- Muội muốn ở chung với gia gia.

Khương Thải Huyên không ngờ tiểu Đình Đình lại hiểu ẩn ý của nàng như thế, không tiếp tục khuyên can hấp dẫn nữa.

Không lâu sau, có một đạo tàn ảnh xuất hiện trên bầu trời. Kỵ sĩ khống chế dị thú đi khi nãy đã bay về, từ từ đáp xuống, trên tay có chút tóc, dường như còn có máu nữa.

Diệp Phàm ở bên cạnh vô cùng giật mình. Dường như những kỵ sĩ của Khương gia này đều vô cùng cường đại, thực lực khó có thể phỏng đoán. Hắn cảm nhận được trên người họ có một cỗ chiến lực mênh mông.

Mọi người tiếp tục đi vào bên trong. Dân chúng ở phía sau cũng đi theo, họ muốn tận mắt nhìn thấy Lý gia bị thu thập.

- Là ai xông vào nhà ta quấy rầy?
Ngay lúc này, có một trung niên mặc áo lụa cùng với mấy lão giả cùng nhau đi ra, lửa giận hiện rõ trên mặt.
- Là lão già họ Khương nhà ngươi?

Rất hiển nhiên bọn họ còn chưa hiểu việc gì đã xảy ra. Nhưng khi thấy Khương lão bá thì đã khiển trách:
- Ai bảo ngươi tiến vào, cút ngay!

- Nhị gia, ngài nên nhỏ giọng một chút, nhìn sau lưng họ kìa!
Một hạ nhân nhỏ giọng nhắc nhở.

Người này bây giờ mới chú ý tới. Thấy những dị thú ở ngoài cửa, thần sắc nhất thời thay đổi, sợ đến nỗi phải lui nhanh về phía sau, nói:
- Mau mời mấy vị tiên sư kia ra!

Trên khuôn mặt xinh đẹp Khương Thải Huyên lộ ra thần sắc trang nhã, nói:
- Một gia tộc nho nhỏ, vẻn vẹn có mấy người hơi chút hiểu được tu hành đã dám lấy mạnh hiếp yếu, khi dễ người dân, thật không biết sống chết.

Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, tất cả mọi người giống như lá rụng bay trong gió vậy, đụng vào vách tường, té trên mặt đất không ngồi dậy nổi nữa. Những người này đều là các nhân vật trọng yếu của Lý gia, kêu lên thảm thiết.

Bỗng nhiên có hai đạo ánh sáng lóe lên, hai bóng người nhanh chóng vọt ra, chính là hai người Lý gia biết tu hành. Sau khi thấy cảnh tượng ở đây, cả hai đều biến sắc.

- Bằng hữu, các người là ai? Chúng ta có đắc tội gì, tại sao lại xông vào Lý gia ta đả thương người?
Cả hai đều khoảng hai mươi bảy - hai mươi tám tuổi, vừa sợ vừa giận, nhưng cũng không dám vọng động.

- Ngươi còn chưa xứng để biết.
Khương Thải Huyên cười lạnh.

Khương Dật Phi thong thả hỏi:
- Phụ mẫu Đình Đình là các người hại chết?

- Ngươi...ngươi đang nói cái gì, không nên ngậm máu phun người!
Hai người này nhất thời biến sắc. Khi bọn họ nhìn thấy Khương lão bá ở ngay chính giữa thì trong lòng liền lạnh như băng.

- Ngươi nói người nào ngậm máu phun người?
Một kỵ sĩ đi ra, ánh mắt sắc bén như đao. Mới lóe lên một cái đã có hai tiếng "chát chát" phát ra, trực tiếp đánh bay ra ngoài. Trên mặt hai người Lý gia này xuất hiện một dấu tay rõ ràng.

Bọn họ nhất thời kinh sợ, bụm mặt lui về phía sau, nói:
- Bằng hữu, làm việc không thể quá phận. Chúng ta là đệ tử Yên Hà Động Thiên, mấy vị tiên sư còn đang ở trong nhà ta!

- Tiên sư? Giọng điệu rất hay! Chúng ta đang muốn tới Yên Hà Động Thiên một chuyến, vậy để cho mấy vị tiên sư trong miệng các ngươi dẫn đường đi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK