Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoạt nhìn bà lão này vô cùng mộc mạc, không khác gì những lão thái thái ở nông thôn, rất là bình thường.

Nhưng một bà lão như vậy lúc này lại trở thành tiêu điểm, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mấy người Diêu Quang Thánh Địa căng thẳng như đang đối mặt với đại địch, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kim tự tháp được tạo thành bởi loại kim khí không rõ tản phát những đạo ánh sáng màu xanh, các biểu tượng mặt trăng mặt trời ngôi sao sáng lên lên lấp lánh, những ánh sáng do kim tự tháp này tỏa ra như hợp lại những cơn sóng dũng mãnh tràn tới bà lão.

Tuy nhiên, nó không thể rung chuyển được bà ta, bà ta đó không động cũng không bị ảnh hưởng. Bà ta lẩm bẩm cái gì đó, rồi chuyển động xung quanh kim tự tháp.

Oong!

Kim tự tháp màu xanh chấn động, phát ra những âm thanh làm rung động màng nhĩ người khác. Tiếp theo đó nó tản phát ra ánh sáng đầy trời, một mảnh ánh sáng màu xanh bao phủ cả vùng đất màu nâu đỏ.

Mọi người thất kinh, chỉ trong phút chốc mà vùng đất trống trải cô quạnh đã thay đổi hoàn toàn: cỏ cây um tùm tỏa sức sống mạnh mẽ, cổ mộc ngàn năm liên miên không dứt.

Khí tức Thái Cổ ngay mặt đánh tới, khí thế cổ xưa như vũ trụ mịt mờ, rồi có ngàn vạn sinh linh như tinh không vô ngần đang ùn ùn kéo đến.

Phảng phất như có một thế giới cổ đại đang trọng xuất lại, phát ra âm thanh ù ù điếc tai, từng sinh linh khổng lồ như những ngọn núi khổng lồ lần lượt hiện ra. Có rất nhiều chủng tộc kỳ dị thỉnh thoảng hiện lên trên vùng đất xanh tươi, linh khí nồng nặc...những cảnh tượng này làm người ta hoa mắt.

- Đây là Bắc vực trước Thái Cổ ư? Sinh cơ dạt dào, vạn vật phồn vinh, hoàn toàn khác với hiện tại!

Đồng thời mọi người cũng có thể thấy rõ nguyên được tạo thành như thế nào. Nguyên khí trời đất lúc đó quá nhiều, chúng tự động kết tinh lại, hóa thành nguyên.

Rất nhiều sinh vật mạnh mẽ chết đi, thỉnh thoảng sẽ bị nguyên bao vây lại rồi phong ấn vào bên trong. Đến đây, mọi người đã hiểu vì sao đôi khi đào nguyên, lại thấy được bên trong có những bộ phận thân thể hay đầu lâu còn sót lại.

- Trời ạ...

Ngay lúc này, mọi người ở đây hít vào một ngụm khí lạnh. Bọn họ thấy được một sinh vật hình người vô cùng mạnh mẽ, đang dùng tay không bổ đôi một ngọn núi lớn ra.

Có rất nhiều loài sinh vật hình người, loài nào loài nầy đều không giống nhau. Có con khắp người được lân giáp bao trùm lại, còn có con lông mao đầy người, có con thân thể hùng vĩ hoặc thân thể nhỏ bé, còn có con mỹ lệ như minh châu...tất cả đều rất mạnh mẽ.

Trong khu rừng rậm rạp cổ mộc kia, thỉnh thoảng sẽ thấy có những thần miếu khổng lồ, cao lớn đến nỗi làm khiếp đảm tâm hồn người ta.

Trước mỗi thần miếu đều có các sinh vật hình người khác nhau thủ hộ, trang nghiêm mà thần thánh.

Hình dạng các thần miếu hoàn toàn không giống nhau, có cái như một miếu thờ, có cái như cung điện trên trời, thậm chí còn có cái hình dạng như kim tự tháp trước mắt.

- Có chút thú vị...

Ngay lúc này có âm thanh bà lão kia truyền ra, tất cả mọi người có thể nghe thấy được rõ ràng.

Bà ta phất ống tay áo một cái, ánh sáng đầy trời liền biến mất, cảnh tượng vùng đất tràn trề sức sống cũng thu lại, các sinh vật mạnh mẽ cũng không còn. Toàn bộ cảnh vật lại quay trở về hiện thực là một vùng đất màu nâu đỏ cằn cõi, xung quanh kim tự tháp lại có ánh sáng màu xanh lưu chuyển.

Xoẹt!

Bà lão kia cất bước tiến lên phía trước, trực tiếp tiến vào bên trong kim tự tháp. Bỗng nhiên kim tự tháp sáng bóng lên rồi tối sầm lại, yên tĩnh không một tiếng động.

Tất cả mọi người bên Diêu Quang Thánh Địa đều sợ hết hồn hết vía, thực lực bà lão kia sâu không lường được. Bọn họ không thể ngăn cản, mà cũng không có cách nào ngăn cản.

Tâm thần Diêu Quang Thánh nữ lúc này cũng chấn động kịch liệt, nhìn thấy một nhân vật như bà lão này, đôi mắt đẹp của nàng phải mở to ra.

Rất nhiều cao nhân nhanh chóng vây quanh kim tự tháp màu xanh lại, yên lặng chờ bà lão kia xuất hiện.

Mấy ngàn người phàm cũng rất kinh sợ, các cảnh tượng vừa hiện ra như đưa bọn họ tới một thế giới khác.

Kim tự tháp chấn động, bà lão kia bước ra vô cùng thong dong, giống như là vừa đi qua một cái cầu hay vừa bước xuống một bậc thang, không hề bị ngăn cản hay bị thương.

- Đúng là có chút thú vị...
Bà ta lại nói một câu như vậy.

Nhưng câu nói này truyền vào tai mọi người lại có ý nghĩa rất lớn.

Một di tích cổ như vậy rõ ràng có giá trị rất lớn đối với nhiều tu sĩ, nhưng dường như bà ta không quan tâm đến nó là mấy.

- Tiền bối, người là...
Diêu Quang Thánh nữ bước tới trước cười nói, âm thanh nhẹ nhàng ôn hòa.

- Ta chỉ là một lão bà bình thường.
Bà lão này nhìn Diêu Hi, cười nói hiền lành:
- Phúc duyên của ngươi không cạn.

Diêu Quang Thánh nữ khẽ động trong lòng, muốn nói điều gì đó nhưng bà ta đã xoay người sang nhìn những người khác, lần lượt quét qua từng cao nhân Diêu Quang Thánh Địa.

- Ta sẽ lấy nó đi, xem thử có gì đặc biệt hay không. Sau này sẽ hoàn lại cho Diêu Quang Thánh Địa các ngươi.
Bà lão này nói như vậy.

- Tiền bối, người không thể...

Mấy vị cao nhân muốn tiến lên ngăn cản. Đây là vật thái thượng trưởng lão đã dặn đi dặn lại phải bảo vệ cho tốt, chắc chắn nó có ý nghĩa rất quan trọng.

Nhưng bọn họ lại không có cách ngăn cản.

Bà ta vung tay về phía trước, kim tự tháp màu xanh cao gần trăm thước này thoáng cái đã biến nhỏ lại, ánh sáng màu xanh chợt lóe lên. Chỉ sau một lúc, nó đã nhỏ lại như một viên minh châu, lấp lánh phát sáng trong bàn tay bà ta.

Người này chỉ vung tay nhấc chân là đã có thể hóa nhỏ kim tự tháp lại vào lòng bàn tay, điều này làm cho các cao nhân không dám nói thêm gì nữa. Bởi vì bọn họ biết sức bọn họ không thể ngăn được đối phương.

Diệp Phàm sớm biết bà lão này sâu không lường được, nhưng lúc này vẫn rất kinh hãi. Đồng thời hắn cũng âm thầm cầu nguyện, bởi vì khi nãy đối phương đã cố ý nhìn lướt qua ngay chỗ hắn đang đứng.

Bà ta từ từ đi về phương xa, tốc độ vô cùng nhanh. Chỉ sau một lát là đã biến mất, không còn thấy tung tích nữa.

Sau khi bà lão này đi, khu vực khai thác nguyên thứ mười lăm trở nên đại loạn. Các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa lập tức tụ lại bàn bạc với nhau, chuyện lớn như vậy xảy ra, bọn họ phải mau chóng bẩm báo lên trên.

- Đi, rời khỏi địa phương quỷ quái này!
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Diệp Phàm bây giờ.

Bắc vực là nơi chứa đầy nguyên, hắn không tin rời đi khỏi chỗ này mà không kiếm được nguyên ở chỗ khác. Nếu như còn tiếp tục ở đây, có trời mới biết lại đào ra món đồ quỷ quái gì, đến lúc đó, nói không chừng hắn phải lấy mạng của mình ra góp vào.

Ngoài ra, Diêu Hi đang ở đây, Diêu Quang Thánh Chủ cũng gần tới. Hai người này đã từng gặp qua hắn, nếu như bị bọn họ phát hiện, chắc chắn hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Kể từ lúc vào đây, Diệp Phàm đã sớm nghĩ đến việc làm cách nào để rời đi. Hắn phát hiện cách một thời gian, người ở trong đây phải ra ngoài mua gạo, mì...đệ tử Diêu Quang Thánh Địa không muốn tiếp xúc với người trong thế tục, nên mỗi lần xuất hành đều dẫn theo một số người khai thác nguyên.

Diệp Phàm tính trà trộn vào trong đội ngũ đó, một khi ra được thế giới bên ngoài rồi thì sẽ giống như cá nhảy trên biển rộng, trời cao mặc chim bay, không bao giờ bị trói buộc nữa.

Nếu như không phải nơi đây có bố trí đạo văn ngăn cách với thế giới bên ngoài, Diệp Phàm đã sớm bỏ chạy rồi.

- Tìm một địa phương tu hành đến bí cảnh thứ ba hoặc thứ tư, rồi quay trở về đấu giá áo ngực của Diêu Quang Thánh nữ.

Diệp Phàm liền liên tưởng đến một ý nghĩ tà ác, dĩ nhiên đây chỉ là động lực cho chính mình mà thôi.

Khoảng sau một tháng kể từ lúc trúng "phong tiên tán", bên trong cơ thể hắn mới có một chút thần lực chuyển động lại, rốt cuộc Luân Hải đã bắt đầu khôi phục.

Mà trong mấy ngày nay, khi khai thác nguyên ở bên trong hầm mỏ, rốt cuộc hắn đã tìm thấy được khối nguyên lớn cỡ hạt cây đào, sau đó đem luyện hóa toàn bộ. Nhờ thế mà buội hoa sen màu xanh trong Khổ Hải màu vàng khẽ run rẩy một cái, cơ thể hắn liền lên tiếng hưởng ứng, thần lực hoàn toàn lưu chuyển như lúc xưa.

Thật ra chính Diệp Phàm cũng không biết bản thân đã trải qua một kiếp nạn như thế nào. Nếu như Diêu Quang Thánh nữ dùng đúng số lượng "phong tiên tán", loại dược liệu này còn có thể làm khô khốc của pháp lực một vị Đại Năng. Nếu như không phải thể chất hắn quá đặc thù, sợ rằng đã sớm biến thành người phàm hoàn toàn.

Sau khi Luân Hải giải phong, tu vi phục hồi như cũ xong, Diệp Phàm chuẩn bị thoát khỏi nơi đây.

Dĩ nhiên trước khi đi hắn phải chuẩn bị nhiều nguyên một chút, nhưng mà loại linh vật này thật quá trân quý, một hầm quặng mỏ mà chỉ đào được mấy cân. Mà ở bên ngoài nguyên lại có một lớp đá kỳ dị bao phủ, dù linh giác của tu sĩ có nhạy cảm hơn cũng vô dụng, không có cách nào dò xét, cũng không có cách nào khai thác được nhiều.

- Thật muốn lấy sạch toàn bộ kho nguyên của Diêu Quang Thánh Địa.

Đây cũng chỉ là điều Diệp Phàm nghĩ mà thôi, thực lực hắn còn quá kém. Dù không có ai phòng thủ, hắn cũng không công phá được một địa phương như vậy.

Hai ngày sau, khi Diệp Phàm chuẩn bị lẻn vào trong đội ngũ ra bên ngoài mua vật liệu, rồi rời khỏi nơi này thì đột nhiên có mệnh lệnh truyền ra: Diêu Quang Thánh Chủ sắp sửa giá lâm, không ai được phép ra ngoài.

- Ông bà ngươi, thật là biến đổi bất ngờ, toàn gặp chuyện không may thế này.
Hắn cả kinh trong lòng.

Sau nửa canh giờ, đột nhiên ở bên ngoài mỏ nguyên có một tiếng nổ kinh thiên động địa, hư không bị nứt vỡ!

Diêu Quang Thánh Chủ dẫn người giá lâm, nhưng hư không vừa mới hé mở thì đã có cao thủ tuyệt thế tấn công, làm cho phương hư không đó hỏng mất.

- Giết!

Tiếng kêu giết rung trời, bên ngoài mỏ nguyên có ánh sáng ngất trời hiện lên, pháp bảo bay khắp nơi, có vô số người và dị thú đang tấn công tới.

- Khổng Tước vương!

Âm thanh Diêu Quang Thánh Chủ vô cùng lãnh mạc, hắn được một trăm linh tám vòng sáng bao phủ, giống như một Thần Vương giá lâm tinh vực này.

- Diêu Quang Thánh Chủ!

Khổng Tước vương ở phía đối diện chậm rãi đi qua. Nhìn hắn trông chỉ như một người thiếu niên, nhưng ánh mắt lại sắc nhọn, tiếng hét làm chấn động cả sơn hà.

- Tên yêu nghiệt nhà ngươi còn dám xuất hiện, hôm nay chém ngươi!

Sau lưng Diêu Quang Thánh Chủ có vài lão giả, một người trong đó quát lên.

- Qua thật muốn chém người, nhưng người phải chết là các ngươi!

Thanh Giao vương cũng xuất hiện, hắn cùng tới với Khổng Tước vương.

Ầm!

Cả thiên địa bị chấn động, đại chiến bỗng nhiên bộc phát. Đạo văn bao phủ mỏ nguyên ngăn cách với thế giới bên ngoài bị phá vỡ, rất nhiều tu sĩ liều chết xông vào.

- Đại giặc cướp thứ tư...còn có đại giặc cướp thứ bảy nữa!

Các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa hoảng sợ.

Toàn bộ mỏ nguyên sôi trào lên, thoáng chốc đã hỗn loạn.

Diệp Phàm giật mình, từ trong tiếng thét của mọi người, hắn đã biết được Thanh Giao vương chính là đại giặc cướp thứ tư, mà đại giặc cướp thứ bảy là một cường giả tên là Đồ Thiên. Hai gã đại giặc cướp cùng với Khổng Tước vương muốn phục giết Diêu Quang Thánh Chủ.

Thuộc hạ của hai vị đại giặc cướp đã xung phong liều chết xông vào, bắt đầu chiến đấu với tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa.

Nếu như bây giờ không thừa dịp mọi người đang hỗn loạn để kiếm chác một chút, Diệp Phàm cảm thấy thật sự phải xin lỗi bản thân mình.

Hắn không dám nghĩ đến kho nguyên nữa, bởi vì chắc chắn hắn không phá được cấm chế bên trong, hơn nữa nơi đó còn là mục tiêu của thuộc hạ hai vị đại giặc cướp. Hắn trực tiếp xông về một ngọn tháp bằng đá ở khu vực khai thác mỏ thứ mười lăm, tạm thời lấy đi đống nguyên đang được cất ở đó.

Bây giờ bên ngoài đang chém giết hỗn loạn, sẽ không có ai chú ý đến nơi này. Dù sao, nếu đem đống nguyên trong này so sánh với kho nguyên thì quả thật không đáng là gì cả.

Ngọn tháp bằng đá này chỉ cao khoảng mười thước, nhưng vô cùng chắc chắn. Diệp Phàm đẩy mạnh mấy cái mà cửa đá vẫn không động.

- Nơi này cũng có cấm.

Diệp Phàm không nghĩ thêm nữa, trực tiếp dùng nắm đấm đập tới.

Ầm!

Từng quyền đánh vào làm cửa đá rung động, khi đến quyền thứ năm, rốt cuộc cửa đá đã bị phá vỡ. May là không có cấm chế thâm ảo.

Vừa bước vào, lập tức có một đạo ánh sáng chói làm Diệp Phàm nheo mắt lại. Từng khối nguyên được đặt ở trên kệ, tản phát các loại màu sắc lấp lánh, toàn bộ chỗ này cũng phải vài chục cân.

- Nhiều như vậy...đây là tổng số nguyên khai thác được của hai mươi mấy hầm mỏ!

Diệp Phàm kích động trong lòng, nhiều nguyên như vậy sẽ giúp cho thực lực hắn tăng lên nhiều. Đây đúng là báu vật vô giá đối với hắn.

Hắn lấy Ngọc Tịnh bình ra, thu tất cả vào bên trong.

- Huynh đệ, ngươi là ai vậy? Tay chân thật nhanh nhẹn đó, còn tới đây trước cả ta.

Một âm thanh từ bên ngoài ngọn tháp bằng đá truyền vào, có một nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy tuổi kinh ngạc nhìn hắn.

- Ta chỉ mượn gió bẻ măng, nhân sĩ chuyên nghiệp còn đang đại chiến với các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa đây.
Diệp Phàm thuận miệng đáp.

- Ta chính là nhân sĩ chuyên nghiệp mà ngươi nói đây, không ngờ rằng ngươi lại nhanh chân đến trước, làm cho tay chân ta tê dại rồi này.

Diệp Phàm im lặng. Người nam tử trẻ tuổi này có diện mạo bình thường, tuy không đến mức gọi là anh tuấn nhưng ánh mắt lại sáng ngời đặc biệt, quả thực rất giống với "ánh mắt kẻ cướp chuyên nghiệp" trong truyền thuyết.

- Ta nghe nói khu vực khai thác nguyên thứ mười lăm này có yêu tà xuất hiện, chắc là có vài khối nguyên tốt nên mới cố ý chạy tới đây, chứ không đi tấn công kho nguyên.
Ánh mắt người nam tử này càng lúc càng sáng ngời, ánh mắt một tên cướp chuyên nghiệp nhìn khắp bốn phía, nói:
- Dựa theo quy củ chúng ta, nếu như ta đã thấy được thì ngươi phải phân cho ta một phần tư.

"Quy củ này ở đâu ra, ta đâu phải là nhân sĩ chuyên nghiệp?", Diệp Phàm thầm nói vậy trong lòng, nhưng cảm thấy người này không tầm thường, hắn không muốn cùng một người như vậy đại chiến nên nói:
- Không có khối nguyên nào đặc biệt cả, không tin ngươi cứ xem.

Hắn tế Ngọc Tịnh bình ra, rồi một khối nguyên tự động xuất hiện.

- Nếu không có thì thôi.
Nam tử trẻ tuổi thất vọng, phất phất tay.

Hai người ra khỏi ngọn tháp bằng đá, Diệp Phàm vừa tính rời đi, đột nhiên người nam tử kéo hắn lại, nói:
- Không đúng, trên người ngươi có vật gì đó, sao ta cảm thấy có mùi vị rất quen thuộc.

- Ta không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, trên người không có đồ vật gì đặc biệt cả.

- Không đúng, đây là...khí tức Diêu Quang Thánh nữ!
Ánh mắt người nam tử trẻ tuổi sáng lên lấp lánh, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Huynh đệ, ngươi thật không đơn giản, thân thủ còn lợi hại hơn cả. Ngay cả chút đồ vật của Diêu Quang Thánh nữ mà cũng lấy được.

- Ta....không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp.
Diệp Phàm hất tay hắn ra, nói:
- Ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì.

- Ta từng ở rất gần với Diêu Quang Thánh nữ, mà những người nhân sĩ kiệt xuất như chúng ta chỉ cần gặp là sẽ không quên được, chắc chắn đây là khí tức của nàng ta.
Người nam tử trẻ tuổi này hoàn toàn không có địch ý với Diệp Phàm, ngược lại còn tỏ ra đã quen biết từ lâu, nói:
- Lấy ra xem một chút, huynh đệ cho ta xem với.

Diệp Phàm đoán đồ vật mà người này đang nói là áo ngực kia của Diêu Quang Thánh nữ, hắn tế Ngọc Tịnh bình ra thu vào bên trong.

- Trời ạ, mắt tiên của ta hỏng mất!
Người nam tử này nhìn thấy rất rõ cái bình nhỏ kia thu cái gì vào, thất kinh kêu lên:
- Ta nói này, huynh đệ ngươi thật được, rất được. Lúc nào trong chúng ta lại có một nhân tài như ngươi vậy? Ta thật bội phục huynh đệ sát đất, đây là chuyện sỉ nhục mà nằm mộng ta cũng muốn a.

- Ta với ngươi không phải cùng loại với nhau, tình cờ có được vật này mà thôi.

Diệp Phàm cảm giác đi cùng một chỗ với người này thật quá nguy hiểm, vạn nhất trêu chọc Diêu Hi thì phiền toái rất lớn. Phải tránh xa hắn ra!

- Ta thật bội phục ngươi, chúng ta được dạy rằng thỉnh thoảng trong lúc hành động cũng lấy được những vật như vậy, chứ không phải cố ý.

- Đồ như vậy...mà cũng thỉnh thoáng lấy được ư?
Diệp Phàm thật không biết phải nói gì nữa.

- Nhưng những đồ như vậy có độ khó rất cao, người bình thường làm cả đời cũng không được a.
Nam tử trẻ tuổi cảm thán, nói:
- Gia gia ta anh hùng cả đời, nhưng cũng thương tiếc cả đời.

- Ngươi là ai? Gia gia ngươi là ai? Thương tiếc cái gì cả đời?
Diệp Phàm cảm thấy thân phận người này không tầm thường.

- Gia gia ta chính là đại giặc cướp thứ bảy - Đồ Thiên, tung hoành Bắc vực, bất cứ cái gì cũng có thể cầm được. Nhưng điều tiếc nuối nhất là không thể trộm được một Thánh nữ làm vợ.

Diệp Phàm giật mình, tôn tử đại giặc cướp thứ bảy? Địa vị thật lớn.

- Ta tên Đồ Phi, vì muốn giải quyết một tâm nguyện của gia gia ta, ta lập chí muốn trộm một Thánh nữ về làm vợ.

Diệp Phàm thật không biết nên nói gì cho phải. Bắc cóc Thánh nữ các Thánh Địa về làm vợ? Cũng chỉ có nhà này mới nghĩ ra được.

- Diêu Quang Thánh nữ đang ở đâu? Đi, đi qua xem một chút. Tìm cơ hội ra tay bắt nàng lại.

Hai mắt Đồ Phi bắn ra hai đạo ánh sáng, nhìn về phía chân trời.

Lúc này cảnh vật đã trở nên hỗn loạn, tiếng kêu chém giết vang lên khắp nơi. Diêu Hi đang ở phía trước đại chiến với các giặc cướp, trong lúc chiến đấu mà phong thái tuyệt sắc của nàng vẫn được giữ nguyên, vô cùng đẹp mắt.

Diệp Phàm vội vàng tránh ra. Hắn cảm thấy không thể đi chung với người này được, hiện giờ tứ phương đang đại chiến với nhau, đây đúng là cơ hội tốt nhất để hắn chạy thoát.

Đồ Phi bay lên trời, quát to:
- Diêu Hi, có phải nàng bị mất món đồ gì không? Đã bị một thiên tài bên chúng ta lấy được rồi.

Diệp Phàm lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Cái tên miệng mồm không biết liêm sỉ này đúng là gì cũng dám nói, làm như vậy không phải khiến hắn gặp phải đại họa sao?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK