Lý Tiểu Mạn thường ngày thanh lệ xuất trần, gặp chuyện không sợ hãi, bình tĩnh thong dong, nhưng lúc này lại lộ vẻ kinh ngạc. Điều này làm mấy người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh thật tò mò, có vài người trong đó không nhịn được phải hỏi:
- Sư muội, muội biết tên ăn mày này thật sao?
Lý Tiểu Mạn nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu, nói:
- Biết!
- Lý sư muội, sao muội lại biết hắn được?
Có một nữ tử không hiểu nổi nên phải nói ra. Lúc này quần áo trên người Diệp Phàm rách rưới vô cùng, cả người tiều tụy, nhìn qua nhìn lại y như những người ti tiện sống ở tầng thấp nhất của thế gian, hai người bọn họ là người của hai thế giới khác nhau.
- Muội cùng hắn xem như đến cùng một nơi, trước kia là...láng giềng.
Thần sắc Lý Tiểu Mạn lạnh nhạt nói.
Diệp Phàm nghe nàng nói ra hai chữ "láng giềng" thì cũng cười trừ, nói xong mấy chữ "ngươi vẫn mạnh khỏe" thì không nói thêm gì nữa.
- Ra là người quen. Hình như người láng giềng cũ của muội đang xúc động, đường phố rộng như vậy mà lại đâm vào người của ta. Dương sư huynh còn tưởng hắn muốn trộm đồ đấy.
- Nhưng mà...thiếu niên này thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải lưu lạc ăn xin.
- Mấy tên ăn mày bây giờ rất dễ trở thành một tên đạo tặc đi ăn trộm. Lý sư muội, muội cần phải dặn dò hắn chớ nên lầm đường lạc lối.
Tu sĩ cùng người phàm giống như người của hai thế giới khác nhau, nhất là một người phàm thuộc tầng lớp thấp nhất của thế gian - tên ăn mày. Người như vậy rất khó có quan hệ gì với bọn họ, mấy người nam nữ trẻ tuổi lúc nói chuyện không có kiêng kỵ hay khách sáo gì cả.
- Các vị sư huynh sư tỷ còn tiền trên người không? Cho muội mượn một chút!
Lý Tiểu Mạn đi lại nhận một chút tiền trong tay mấy người nam nữ trẻ tuổi, sau đó tới trước mặt Diệp Phàm, nói:
- Đổi một bộ y phục khác, đừng làm một tên ăn mày. Ta tin ngươi có thể "tay làm hàm nhai".
- Lý sư muội thật lương thiện.
- Đúng vậy a, Lý sư muội rất thương người. Chỉ là một láng giềng cũ thôi, nhưng lại cho hắn nhiều tiền như thế.
- Tên ăn mày kia, sau này phải đi theo chính đạo, không thể làm ăn trộm được. Nếu không, ngươi phải tới xin lỗi Lý sư muội.
Mấy người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh rối rít lên tiếng.
Ánh mắt Diệp Phàm trong trẻo, lẳng lặng nhìn Lý Tiểu Mạn, không đưa tay lấy tiền, nói:
- Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà, ta không cần những thứ này.
Một người nam trẻ tuổi bên cạnh hơi nhíu mày lại, nói:
- Không biết tên ăn mày ngươi bị gì vậy? Lý sư muội cho ngươi mấy đồng tiền chính đáng nhưng lại không lấy, chẳng lẽ ngươi phải đi ăn trộm sao?
Thần sắc Lý Tiểu Mạn điềm tĩnh, sóng mắt yên lặng như hồ nước, không có chút thay đổi nào. Nàng vẫn đưa tiền tới tay Diệp Phàm, nói:
- Nhận lấy đi, hãy làm một người bình thường.
Diệp Phàm không để ý đến những người bên cạnh, một lần nữa đưa tiền về, nói:
- Yên tâm đi, ta có thể tự sống được. Chúc ngươi tu hành ngày càng tiến bộ, thuận buồm xuôi gió.
- Tên ăn mày này đúng là vì sĩ diện mà hại bản thân, đã lưu lạc tới mức ăn xin vậy rồi. Hừ! Còn tỏ ra thanh cao nữa chứ!
- Bây giờ tỏ ra thanh cao như thế, cũng không biết lát nữa có đi ăn trộm hay không.
Mấy người nam nữ bên cạnh tỏ ra không hài lòng chút nào.
Diệp Phàm vẫn không lấy tiền, nói:
- Chúc mừng ngươi đã khôi phục được thanh xuân.
Hắn cảm thấy cảnh giới Lý Tiểu Mạn mới chỉ đến Khổ Hải mà thôi, không thể nào so sánh với hắn được, nhưng không biết vì sao có thể khôi phục được thanh xuân.
- Cảm ơn, may mắn mà thôi.
Lý Tiểu Mạn cũng không tiếp tục nói nữa, thu tiền trở về.
Một nữ tử trẻ tuổi trong đó mở miệng:
- Xem ra tên ăn mày này biết thật nhiều chuyện đó, cả việc Lý sư muội từng mất đi thanh xuân cũng biết. Đúng là người quen cũ thật rồi.
- Muội cùng hắn chỉ là láng giềng mà thôi, không biết nhau nhiều lắm. Có khi qua mười mấy năm nữa, phải tranh luận một hồi mới nhận ra được...
Từ đầu đến giờ Lý Tiểu Mạn vẫn rất bình tĩnh, nói một cách hời hợt. Giống như đây là một chuyện không liên quan gì đến mình cả!
Tuy khuôn mặt Diệp Phàm lúc này rất dơ, nhưng khi cười vẫn lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, nói:
- Đúng vậy, trí nhớ sẽ có lúc quên đi. Có vài người sẽ theo thời gian mà quên đi rất nhiều chuyện.
- Tên ăn mày này tuổi không lớn lắm, rất có tính cách.
Một nữ tử bên cạnh nhìn Diệp Phàm một chút, sau đó nhìn về Lý Tiểu Mạn, nói:
- Đáng tiếc sư muội ngươi không hiểu rõ hắn lắm, nếu không, cũng có thể đưa hắn về Tử Dương Động Thiên, ở lại sơn môn làm vài việc vặt. Làm như vậy còn tốt hơn đi ăn mày rất nhiều.
Một người nam tử nghe vậy gật đầu, nói:
- Sơn môn chọn người rất nghiêm khắc, phải giết gốc rễ tận tình mới được.
Lý Tiểu Mạn không hề bận tâm, thần sắc vô cùng bình thản, nói với Diệp Phàm:
- Đừng nên đi lầm đường, cố gắng làm một người bình thường. Làm một người bình thường đôi khi lại là một điều hạnh phúc!
Diệp Phàm cười cười, không có nói gì, phất phất tay rồi sải bước rời đi.
- Tên ăn mày này làm cho người ta có cảm giác rất đặc biệt...
Mấy người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh đều có đánh giá như vậy.
Diệp Phàm sải bước rời đi, hòa nhập vào dòng người đang đi. Nửa giờ đồng hồ sau, hắn đã đi vào một phòng mua bán đồ cổ, không ngừng mặc cả với lão bản.
- Cái gì? Ngươi chưa đến năm mươi tuổi đâu, làm người phải phúc hậu, không thể quá tham lam.
- Người thiếu niên, đừng ra giá quá mắc như thế. Chỉ là một hộp gỗ mà thôi, làm gì đến mười kim tệ?
- Cái hộp gỗ của ta được làm từ cây tử đàn, nếu như ngươi không muốn...ta đi nhà khác cũng được.
Nói xong, Diệp Phàm liền xoay người rời đi.
- Đừng nóng vội, từ từ thương lượng.
Lão bản nhà mua bán đồ cổ này vội vàng ngăn cản Diệp Phàm.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng hài lòng rời khỏi với mười kim tệ trong tay.
Lúc này đã đến giữa trưa, bụng hắn rất đói, nhưng lại không muốn ăn cơm chùa nên đã đem cái hộp gỗ đựng "nguyên" bán đi, sau đó mua lại một cái hộp gỗ rẻ tiền khác để đựng "nguyên".
- Kỵ sĩ Khương gia!
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời, nhất thời cả kinh. Lúc này trên bầu trời tòa thành này có một con dị thú đang quanh quẩn, sau đó bay về phương xa. Nhất thời hắn không hiểu được, không biết vì sao đối phương có thể tìm được tung tích của hắn.
Diệp Phàm vào một tửu lâu, gọi vài món ăn, thống khoái ăn một bữa tận tình. Mấy ngày chạy trốn liên tục, hắn chưa từng ăn được một bữa đàng hoàng, lúc này có đồ ăn nên phải tận tình chén.
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn mới thỏa mãn đứng dậy. Nhưng lại phát hiện tên tiểu nhị đã sớm đứng đó từ lâu, gặp một người mặc quần áo rách rưới như một tên ăn mày như thế, hắn sợ Diệp Phàm ăn xong sẽ lặng lẽ chạy đi.
Tất nhiên Diệp Phàm sẽ không so đo với hắn, ném tiền rồi xoay người xuống lầu. Nhưng vừa bước xuống đã hoảng sợ, kỵ sĩ Khương gia đã vào thành, vừa mới xoay người biến mất ở ngay khúc quanh đường phố.
- Rốt cuộc có chuyện gì? Sao họ có thể đuổi tới đây? Mặc dù không thể bắt được ta, nhưng dường như họ có thể truy được đường ta đi!
Diệp Phàm lộ ra thần sắc lo lắng, có cảm giác mọi việc không ổn. Không thể ở thành này nữa, nếu không, nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Hầu như hắn không dừng lại, trực tiếp ra khỏi thành, rồi chạy nhanh đi, xông vào một khu rừng ở nơi xa.
- Đúng là âm hồn bất tán, rốt cuộc ta phải làm sao mới thoát khỏi họ được?
Diệp Phàm vượt núi băng đèo, xuyên qua vô số ngọn núi, cho đến khi trời tối thì hắn mới dừng lại.
Ngay lúc này, Diệp Phàm có cảm giác linh khí ở ngọn núi này dường như nồng nặc hơn những chỗ khác rất nhiều. Khi hắn tiếp tục đi về phía trước được khoảng mười dăm, rất là kinh ngạc, bởi vì hắn thấy trên một tảng đá xanh lớn có khắc bốn chữ cổ: Tử Dương Động Thiên.
- Tại sao ta lại đến đây?
Diệp Phàm phát hiện mình đã đi tới Tử Dương Động Thiên, cũng chính là chỗ Lý Tiểu Mạn đang tu luyện, khoảng cách từ Động Thiên này đến tòa thành khi nãy không xa lắm.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK