Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyết(1) phong, tên như kỳ danh: không có cảnh trí mỹ lệ, không có khí thế hùng vĩ, không ẩn chứa ý vị tiên đạo, không có khác thường kỳ lạ.

Ngọn núi này rất bình thường, gần như hoang vu, giống như một mảnh đất hoang. Cây già giếng khô ở khắp nơi, khi mặt trời chiều ngã về phía tây, cả ngọn núi toát lên khí chất âm trầm ảm đạm, căn bản không giống một ngọn chủ phong tiên môn.

Tường vách ở ngọn Chuyết phong này đổ nát, gach ngói vụn vô tận, cỏ dại khắp nơi, bụi gai mọc chắn hết đường đi.

Bỗng nhiên có bảy tám thân ảnh bay ngang qua, lúc bay qua ngọn núi này thì tốc độ hơi chậm lại, sau đó đáp xuống.

Đây là mấy đệ tử trẻ tuổi, toàn bộ khoảng hai mươi mấy tuổi. Bọn họ thấy có người đến ngọn Chuyết phong để tìm kiếm tiên duyên nên rất ngạc nhiên, quyết định ghé qua nhìn một chút.

- Ra mắt Lý sư bá.
Toàn bộ thi lễ với lão nhân, sau đó nhìn qua Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt.

- Tiền bối muốn tiến hành khảo nghiệm như thế nào?
Diệp Phàm muốn biết mình sẽ được khảo nghiệm ra sao.

Lão nhân thân thể khô gầy, có chút suy yếu kia chính là môn nhân duy nhất của ngọn Chuyết phong này, tên Lý Nhược Ngu. Hắn lắc đầu, nói:
- Thật ra không cần khảo nghiệm. Nhiều năm qua chưa có ai tới đây cả, nếu hai ngươi đã có ý lưu lại thì đã vượt qua khảo nghiệm rồi.

Mấy người đệ tử trẻ tuổi Thái Huyền môn bên cạnh nghe vậy đều khẽ cười. Bọn họ không thể hiểu nổi vì sao hai người này lại lựa chọn chủ phong đã xuống dốc.

- Ta thấy chắc tư chất hai người này quá tệ, căn bản không thể bị các ngọn chủ phong khác chọn trúng nên mới tới đây cầu tiên duyên.

- Hai người này cũng có chút thông minh, muốn dùng thủ đoạn này để lưu lại. Nhưng chắc không ngờ là vô dụng đâu, một khi đã lựa chọn núi này, họ căn bản không thể tiến vào các ngọn chủ phong khác.

- Mấy năm gần đây có rất nhiều người tự cho mình rất thông minh, nhưng kết quả vẫn là xấu hổ rời đi.

Mấy đệ tử trẻ tuổi này thấp giọng nghị luận và chê cười. Bọn họ là đệ tử ngọn chủ phong trước mắt, truyền thừa ở đó hiện giờ cực kỳ cường thịnh.

Cơ Tử Nguyệt nhìn qua mấy đệ tử kia một cái, rồi nhìn về lão nhân nói:
- Lý tiền bối, hay là cứ theo quy củ đi, cứ tiến hành khảo nghiệm với chúng ta.

- Không cần thiết.
Lý Nhược Ngu lắc đầu.

- Lý sư bá, nếu bọn họ đã muốn khảo nghiêm chứng minh mình, ngài cũng nên cho bọn hắn một cơ hội đi.

Các đệ tử cách đó không xa đều cười khẽ.

- Đúng vậy a, nói không chừng bọn họ thật sự có tiên cốt, tương lai có thể phát dương quang đại Chuyết phong. Lý sư bá, ngài hãy thử một lần đi.

Bọn họ dám nói vậy là do ngọn chủ phong này đã quá xuống dốc, chứ nếu đi tới các chủ phong cường thịnh khác, bọn họ tuyệt đối không dám xen mồm. Chỉ việc đi lên núi thôi đã phải thông báo rồi, nhưng mà một phần cũng do tính tình lão nhân này quá tốt.

- Được rồi.
Lý Nhược Ngu gật đầu.

Hắn đi tới ngôi đền đổ nát ban nãy, dáng đi lung la lung lay, bộ dáng già yếu vô cùng.

Ngôi đền ấy toàn là gạch ngói vụn, không có vật nào còn nguyên vẹn. Ở một khu vực trống trải có một cái thang bằng ngọc thạch gồm chín nấc. Mặc dù đã qua nhiều năm tháng, nhưng cái thang ngọc này vẫn trong suốt, không chút tổn hại, thoạt nhìn rất nhu hòa.

- Ra là khảo nghiệm "thang trời chín nấc"!
Một nữ đệ tử có chút kinh ngạc.

Lý Nhược Ngu là đệ tử duy nhất ngọn Chuyết phong này, cảm khái không dứt, nói:
- Năm trăm năm trước, đệ tử nào ở Thái Huyền môn cũng muốn bước lên "thang trời chín nấc" để có cơ hội trở thành đệ tử Chuyết phong, cảnh tượng khi đó thật hùng vĩ…

- Thật sự có "thang trời chín nấc" sao? Trước kia đã từng nghe nói tới nhưng chưa bao giờ thấy cả, thật không ngờ nó ở trên đỉnh Chuyết phong này.

- "Thang trời chín nấc" hiện nay đã bị bụi bậm bao phủ, không còn huy hoàng như lúc xưa. Ngày nay còn có ai muốn đi lên "thang trời chín nấc" đây?

- Nơi này nay không bằng xưa, giăng lưới trước của còn có thể bắt được chim, đã xuống dốc rồi.

Bảy tám tên đệ tử trẻ tuổi thấp giọng nghị luận, rất là xem thường, trong lời nói còn có ẩn ý miệt thị.

- Năm đó có biết bao nhân vật kinh tài tuyệt diễm đã coi việc bước lên thang trời để du ngoạn sơn thủy là quang vinh...
Lý Nhược Ngu thở dài một hơi.

- Lý sư bá, ngài không thể luôn nhớ tới những việc đã qua.
Mấy đệ tử trẻ tuổi cười khẽ một tiếng, rất xem thường.

- Khảo nghiệm chính là du ngoạn sơn thủy trên "thang trời chín nấc" này?
Cơ Tử Nguyệt thật tò mò, nàng cảm thấy khảo nghiệm như vậy không có gì đặc biệt.

- Không sai, ngươi đi thử xem.
Lý Ngược Ngu gật đầu.

- Thiên tài tương lai của Chuyết phong, xem thử ngươi có thể qua khảo nghiệm được hay không.

- Nhất định phải đứng vững a, đừng có một nấc cũng không qua được.

Mấy tên đệ tử trẻ tuổi cười khẽ. Không ai trong bọn họ tin rằng Diệp Phàm hay Cơ Tử Nguyệt sẽ vượt qua được khảo nghiệm này.

Đối với mấy lời trêu chọc này, Cơ Tử Nguyệt không để ý chút nào. Nàng bước đi nhẹ nhàng, trông như một con bướm nhỏ vậy, bước tới "thang trời chín nấc".

Cái gọi là "thang trời chín nấc" thực chất do chín loại ngọc cổ xây thành, màu sắc không giống nhau, không có ánh sáng ngọc hay thần quang, chỉ có một màu trong suốt.

Cơ Tử Nguyệt bước lên nấc thang thứ nhất, ánh ngọc màu xanh biếc lóe lên, nhưng nàng vẫn đi nhẹ nhàng. Bước tới bước thứ hai, nấc thang thứ hai lóe lên ánh ngọc đỏ ứng, mây tím lượn lờ, nàng cảm thấy áp lực, hơi nhíu mày. Bước thứ ba vừa rơi xuống thì ánh ngọc màu lam hiện lên, nàng cảm giác bước đi của mình thật nặng nề.

Bước thứ tư, bước thứ năm...đến bước thứ bảy, nàng cảm thấy khó có thể đi tới nữa, cả người trầm trọng như núi, mồ hôi ướt thẫm.

Nàng không biết rằng lúc nàng bước ra được bước thứ ba thì Lý Nhược Ngu đã thất kinh, đợi đến lúc nàng bước lên nấc thứ bảy thì hắn đã không còn biết nói gì nữa, chỉ còn mở to mắt để nhìn.

Phịch!

Bước thứ tám vừa ra thì thang ngọc phát sáng lên, Cơ Tử Nguyệt có cảm giác cả người mình như đang gánh cả trời đất, bị áp đến mức không thể thở nổi.

Phịch!

Bước thứ chín vừa ra, nàng đã bước lên nấc thang cuối cùng. Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có tiếng nhạc tiên phát ra, thần quang năm màu ngất trời, ánh cầu vồng hiện rõ lên cao. Khi nàng bước xong nấc thứ chín thì Chuyết phong lại bộc phát dị tướng.

- Này...
Lý Nhược Ngu khiếp sợ, thân thể khẽ run rẩy, tựa hồ không thể tin những điều đang xảy ra, lẩm bẩm:
- Ta nghe nói năm xưa có người bước lên được nấc thứ bảy, các bậc trưởng bối đã coi là thiên tài rồi. Chuyết phong truyền thừa từ xưa đến nay, ta cũng không biết có người bước lên được bậc thứ chín hay không...

Mấy người đệ tử bên cạnh đều lộ thần sắc không thể tin được, không ai có thể ngờ kết quả lại như vậy: Chuyết phong đã xuống dốc lại nghênh đón một vị thiên tài tuyệt thế.

Cơ Tử Nguyệt buồn rầu, nhất thời hối hận không thôi. Vốn nàng chỉ muốn bước qua chín nấc thang cho xong, nhưng không thể ngờ lại gây ra dị tượng như thế. Nàng âm thầm le lưỡi, lẩm bẩm:
- Xong, ta không muốn làm náo động như vậy, bây giờ phải làm sao đây?

- Sao có thể như vậy, chẳng lẽ tư chất nàng còn tốt hơn các tiền bối sao?

- "Thang trời chín nấc" đã bị bụi bậm bao phủ quá lâu, rất có thể bị hư rồi. Nếu không, sao nàng có thể thông qua như thế.

Không có ai trong mấy tên đệ tử trẻ tuổi tin.

Đúng lúc này có một đạo cầu vồng màu xanh từ ngọn chủ phong đằng trước bay tới, một nam tử trung niên khoảng bốn mươi lăm tuổi đáp xuống, chắp tay với Lý Nhược Ngu, nói:
- Ra mắt Lý sư huynh.

- Bái kiến sư thúc.
Các đệ tử trẻ tuổi bên cạnh vội vàng thi lễ với nam tử trung niên.

- Khi nãy Chuyết phong có dị tượng hiện lên, không biết đã có chuyện gì xảy ra?

- Sư thúc, khi nãy...
Mấy đệ tử trẻ tuổi nhanh chóng nói lại những chuyện xảy ra khi nãy.

- Cái gì?
Nam tử trung niên khiếp sợ.

Bóng người chớp động, lại có bảy tám bóng người hạ xuống, ai nấy đều râu tóc bạc trắng. Tất cả những người này đều là người ngọn chủ phong đằng trước - Tinh phong.

Sau khi đã hiểu rõ việc xảy ra, tất cả đều lộ vẻ kinh sợ, sau đó đến gần Lý Nhược Ngu, bộ dáng vô cùng xấu hổ.

Đừng nói là Lý Nhược Ngu, ngay cả mấy đệ tử trẻ tuổi kia cũng đoán được tâm tình bọn hắn. Mấy người này chắc chắn rất khiếp sợ với tư chất Cơ Tử Nguyệt, muốn thu làm đệ tử Tinh phong.

- Ta hiểu ý các ngươi.
Lý Ngược Ngu thở dài một hơi, nói:
- Chuyết phong hiện nay đã xuống dốc, để một kỳ tài ở đây đúng là làm uổng phí. Chỉ cần nàng nguyện ý, các ngươi có thể mang nàng rời đi.

Mấy lão giả kia đều chắp tay với Lý Ngược Ngu, tỏ vẻ cảm tạ. Việc cướp đệ tử người khác như vậy quả thật làm họ rất xấu hổ.

Trong phút chốc, Cơ Tử Nguyệt đã bị mấy lão nhân Tinh phong vây quanh lại. Người nào người nấy đều tỏ vẻ hiền lành, không ngừng gật đầu, giống như đang quan sát một bảo vật quý hiếm.

- Ây ây ây, mấy vị lão gia gia râu bạc, các người đừng cười như vậy được không, sao ta có cảm giác mấy người như mấy con sói vậy?
Cơ Tử Nguyệt bất mãn, nhỏ giọng nói.

Mấy lão nhân thấy buồn cười, không để ý đến mấy lời này. Luôn miệng tán thưởng Cơ Tử Nguyệt, giảng giải cho nàng sự huy hoàng của Tinh phong, trực tiếp nói muốn thu nàng làm đệ tử Tinh phong.

- Ta chỉ muốn gia nhập Chuyết phong thôi, không có hứng thú với mấy ngọn chủ phong khác.

- Chuyết phong đã xuống dốc nhiều năm, không còn truyền thừa lưu lại. Mà Tinh phong đang cực kỳ phồn thịnh, hiện nay đã có mặt trong ba vị trí đầu trong 108 ngọn chủ phong.

- Nhưng mà ta không có hứng thú gì với Tinh phong cả.

Mấy người đệ tử trẻ tuổi bên cạnh rất nhạc nhiên. Mấy vị trưởng lão khuyên bảo đến như vậy mà có người căn bản không quan tâm đến, nếu như truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ chấn kinh đó. Người so với người đúng là tức chết mà.

- Chắc ngươi muốn học bí thuật trong truyền thuyết kia sao? Nhưng mà nó đã sớm đoạn tuyệt nhiều năm nay, ngươi không thể học được.
Mấy vị lão nhân thay nhau nói:
- Một khi đã gia nhập Chuyết phong thì không thể gia nhập các chủ phong khác, nhưng nếu là đệ tử chủ phong khác thì lại có thể lựa chọn lần nữa.

- Đúng vậy a, ngươi có thể gia nhập Tinh phong ta trước, nếu truyền thừa ở đây lại xuất hiện, ngươi có thể trở về.

Những đệ tử trẻ tuổi bên cạnh cảm thấy rất bất mãn, bọn họ chưa từng nghĩ mấy trưởng lão Tinh phong vì muốn thu đệ tử mà lại ăn nói khép nép đến thế, đúng là không thể nào so sánh được.

- Để cho ta suy nghĩ.
Cơ Tử Nguyệt khi nãy đã không cẩn thận làm ra động tĩnh lớn, không đúng với ý muốn ban đầu. Mắt to linh động hơi nháy một chút, nàng nói:
- Được rồi, ta có thể gia nhập Tinh phong, nhưng bọn họ không được phép ăn nói lung tung.

Nàng chỉ chỉ mấy đệ tử trẻ tuổi bên cạnh. Nàng còn muốn ở ẩn trong Thái Huyền môn, không muốn bị người khác chú ý quá.

- Ngươi có thể yên tâm.
Mấy vị lão nhân Tinh phong đều cười.

Cơ Tử Nguyệt biết Thái Huyền môn thân là thế lực siêu cấp, tất nhiên sẽ tiến hành kiểm tra thân phận đệ tử nhập môn. Nàng cũng không quan tâm đến việc này, dù đối phương có biết cũng không sao, chỉ cần có thẻ ẩn phục ở đây mấy tháng để trốn tránh ánh mắt một số người muốn bất lợi với nàng ở Cơ gia là được. Mà nếu Thái Huyền môn có điều tra được thân phận chân chính của nàng, nhất định họ cũng mở một mắt, nhắm một mắt cho qua, thậm chí rất có thể sẽ lợi dụng cơ hội này để có quan hệ với Cơ gia.

Kết quả cuối cùng là Cơ Tử Nguyệt trở thành đệ tử Tinh phong bọn họ.

- Còn có một người, xem thử tư chất hắn thế nào?
Mấy người này rất có hứng thú với căn cốt Diệp Phàm. Hắn cùng với Cơ Tử Nguyệt tới đây, có khi là một thiên tài.

Diệp Phàm phong bế Khổ Hải hoàn toàn lại, vững như thần thiết, không có chút gợn sóng. Hắn không muốn bộc lộ thể chất của mình ra.

- Long hành hổ bộ, căn cốt chắc bất phàm...

Những người xung quanh còn chưa nói xong thì Diệp Phàm đã bước lên nấc thang thứ nhất. Ánh sáng khẽ lóe lên, hắn bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

- Cái này...một nấc cũng không qua?

- Tư chất này cũng quá...
Những người bên cạnh không biết nói gì nữa, cảm giác rất khó tin.

- Mấy vị sư đệ hãy dàn xếp một chút đưa hắn vào Tinh phong luôn đi.
Diệp Phàm mở lời giúp Diệp Phàm.

- Này...
Mấy vị lão nhân Tinh phong trầm ngâm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Dù sao đã lấy đi một thiên tài của Chuyết phong, nói gì thì bọn hắn cũng phải bận tâm cảm thụ Lý Nhược Ngu một chút.

- Đa tạ các vị tiền bối có ý tốt, nhưng ta không muốn gia nhập Tinh phong, chỉ muốn ở lại chỗ này.
Diệp Phàm thi lễ với mấy người này, rồi nói thế.

Mấy vị trưởng lão Tinh phong đưa mặt nhìn nhau, hôm nay là ngày gì vậy? Lúc nào mà Chuyết phong lại hấp dẫn người khác như thế, còn Tinh phong đang cường thịnh lại bị người khác nhiều lần cự tuyệt. Nếu khi nãy Cơ Tử Nguyệt cự tuyệt thì bọn hắn không có cảm giác lắm, dù sao tư chất Cơ Tử Nguyệt cũng là kinh tài tuyệt diễm. Nhưng một thiếu niên như vậy lại cự tuyệt thì...bọn họ làm sao chịu nổi?

Cơ Tử Nguyệt chớp mắt to, cười nói:
- Ngươi ở lại là tốt...

Ngọn núi này mới đúng là mục tiêu hai người bọn họ, hai người chỉ hứng thú với loại bị thuật đã thất truyền ở đây.

Cuối cùng đoàn người Tinh phong ngự cầu vồng rời đi, biến mất không thấy gì nữa. Chuyết phong lại trở nên vắng lặng, chỉ còn hai người Diệp Phàm và Lý Nhược Ngu.

******

Màn đêm buông xuống, ánh sáng trên trời giăng đầy, làm cho ngọn Tinh phong phía trước trở nên mờ ảo, được thần quang bao phủ.

Diệp Phàm trông về phía xa, cảm thấy có chút kinh ngạc. Tinh phong lúc này như một ngôi sao trên bầu trời, ngưng tụ thần quang vô tận, rất là mông lung, trông như tiên cảnh trốn nhân gian.

Lý Nhược Ngu đứng trên đỉnh Chuyết phong, nói:
- Đó chính là truyền thừa Tinh phong, lấy tinh hà trên trời làm nguyên lực. Một khi tu luyện đạt tới cảnh giới cực hạn, sẽ có thể câu thông tinh thần ( ngôi sao) để lấy ánh sao nhập vào cơ thể, thành tựu tiên thể vô thượng, có chiến lực vô song.

- Ta tin tưởng Chuyết phong không thua gì Tinh phong, sẽ có ngày hưng thịnh lại.
Diệp Phàm quả thật rất hứng thú với lực lượng tin thần, nhưng hắn càng coi trọng bí thuật Chuyết phong hơn.

- Năm trăm năm trước, tiên vụ tràn ngập Chuyết phong, ánh ngọc bích lượn lờ, quỳnh lâu ngọc vũ huyền phù trên mây, cao thủ xuất hiện lớp lớp, có thể nói là địa linh nhân kiệt. Đáng tiếc a, đã xuống dốc rồi...

- Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến truyền thừa tái hiện? "Thang trời chín nấc" kia...
Diệp Phàm hoài nghi bên trong "thang trời chín nấc" kia có bí thuật truyền thừa.

Lý Nhược Ngu lắc đầu, nói:
- Cả ngọn chủ phong mới là kinh thư, truyền thừa cũng không ở trong "thang trời chín nấc" kia. Chỉ khi cả tòa Chuyết phong phóng sáng những tia sáng thần kỳ, thần quang ngất trời, tiên khí lượn lờ thì mới có ý nghĩa truyền thừa đã tái hiện.

- Chẳng lẽ khó khăn đến thế sao?
Diệp Phàm không thể nào tin được.

- Vạn năm tới nay chỉ có một lần ngoài ý muốn, một tiền bối đã từng chiếm được phương pháp tu luyện bí thuật ngay cả khi truyền thừa không tái hiện, cuối cùng có được pháp lực sánh ngang với Đại Năng thượng cổ.
Lý Nhược Ngu thở dài.

- Làm sao người đó lấy được?
Hai mắt Diệp Phàm nhất thời sáng lên.

- Không ai biết cả, chỉ biết trước khi lâm chung, người đó đã nói mười hai chữ.

- Mười hai chữ? Đó là...

- Đại thành nhược khuyết, đại doanh nhược trùng, đại xảo nhược chuyết(2)...

---------------------
(1): Tên của ngọn chủ phong Diệp Phàm ở lại là Chuyết phong, có nghĩa là ngọn núi bị thiếu sót, thua các núi khác.
(2): viên mãn trong cái khiếm khuyết, đầy đủ trong cái thiếu sót, khéo léo trong cái vụng về...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK